Gả Thay Vương Gia Người Thực Vật, Y Phi Càn Quét Tứ Phương

Chương 592: Đi Lương Châu Khẩu



Cho đến khi tiếng Trần Hổ vang lên bên ngoài, “Vương gia Vương phi, Dạ Vương Phủ đã tới.”

Hắn dừng xe ngựa ở cổng sau của Dạ Vương Phủ, Lạc Quân Hạc và Kỷ Vân Đường lần lượt xuống xe ngựa, bước vào phủ.

Đợi đến khi về phòng, hai người mới bắt đầu bàn luận về chuyện vừa rồi.

Kỷ Vân Đường nhắc ấm trà lên, rót một chén trà, nàng nhớ đến dáng vẻ Kỷ Hoài Triệt bị gãy chân, mở miệng hỏi Lạc Quân Hạc.

“A Hạc, chân của Kỷ Hoài Triệt, có phải là do chàng làm không?”

Giọng điệu của nàng tuy là đang hỏi, nhưng biểu cảm trên mặt lại vô cùng chắc chắn.

Với sự hiểu biết của nàng về Lạc Quân Hạc, loại chuyện này ngoại trừ chàng ra, sẽ không có người thứ hai làm được.

Lạc Quân Hạc cũng không giấu giếm nàng, thẳng thắn thừa nhận.

“A Đường đoán không sai, chân của Kỷ Hoài Triệt quả thật là do bổn vương đánh gãy.”

“Nếu hắn đã thích lượn lờ trước mặt nàng, vậy thì cứ để hắn về nhà, nằm yên một tháng đi, như vậy nàng cũng có thể thanh tịnh không ít.”

Chàng nói ra những lời này, lẳng lặng từ trong lòng lấy ra một cây ná.

“Cây ná này không tồi, bổn vương dùng rất thuận tay.”

Kỷ Vân Đường khóe miệng giật giật, nàng vừa nhìn đã nhận ra, đây là cây ná Lạc Quân Hạc đã cướp từ tiểu tư của Kỷ Tử Hàng trước đó.

Không ngờ, lâu đến vậy rồi, chàng vẫn luôn mang theo bên mình.

Đột nhiên, Kỷ Vân Đường trong đầu lóe lên linh quang, nghĩ tới điều gì đó.

Nàng từ trong không gian lấy ra một vật, đặt trước mặt Lạc Quân Hạc.

“A Hạc, cái này tặng chàng.”

Lạc Quân Hạc cầm lên xem, mới phát hiện thứ nàng đưa cho mình, là một cây nỏ rất nhỏ gọn.

Toàn bộ cây nỏ chỉ to bằng lòng bàn tay, đầu mũi có giấu tên, nhiều nhất có thể b.ắ.n ra sáu mũi tên cùng lúc.

Mà bên dưới cây nỏ, còn có thiết kế kẹp khóa, có thể trực tiếp đeo vào cánh tay, ống tay áo che lại bên ngoài người khác căn bản không thể nhìn ra.

Lạc Quân Hạc trong lúc kinh ngạc về sự tinh xảo của cây nỏ, mở miệng hỏi: “A Đường, cây nỏ này là nàng thiết kế sao?”

Kỷ Vân Đường khẽ mỉm cười, nói: “Đúng vậy, ta đặt tên cho nó là Thần Cơ Nỏ, chàng đừng thấy nó nhỏ bé, nhưng thứ này còn dễ dùng hơn ná nhiều.”

“Tầm b.ắ.n của nó có thể do chính chàng quyết định, xa nhất có thể đạt đến một trăm mét, uy lực của một mũi tên đủ để g.i.ế.c c.h.ế.t một con heo rừng, dùng để phòng thân rất tốt.”

Lạc Quân Hạc biết trong không gian của Kỷ Vân Đường có đủ loại s.ú.n.g ống đạn dược, nhưng những thứ đó, mang theo trên người vô cùng nguy hiểm, lại còn rất bất tiện khi lấy ra dùng.

So với đó, cây nỏ nhỏ này sẽ an toàn hơn nhiều.

Lạc Quân Hạc cầm Thần Cơ Nỏ, trong lòng không khỏi muốn thử uy lực của nó.

Chàng đứng dậy đi ra khoảng đất trống bên ngoài, sân sau của Dạ Vương Phủ có một tấm thép rất dày, bình thường dùng để luyện công.

Những đao kiếm thông thường, rất khó đ.â.m xuyên nó, nhiều nhất cũng chỉ có thể c.h.é.m ra vài vết xước.

Lạc Quân Hạc cầm nỏ tên, nhắm vào một điểm trên tấm thép, sau đó ngón tay chàng khẽ bóp cò, mũi tên trong Thần Cơ Nỏ “vút” một tiếng bay ra ngoài.

Tốc độ cực nhanh, uy lực cực lớn, chỉ nghe “ầm” một tiếng, đầu mũi tên trực tiếp b.ắ.n vào bên trong tấm thép.

Khi chàng đi qua nhổ mũi tên ra, mới phát hiện tấm thép dày bằng cánh tay người lớn, suýt chút nữa đã bị xuyên thủng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong lòng chàng vừa cảm thán, lại càng thán phục năng lực phi thường của tiểu vương phi của mình.

Nàng không chỉ giỏi dùng vũ khí nóng, mà còn là bậc thầy trong việc chế tạo vũ khí lạnh.

Với uy lực này, e rằng ngay cả thợ thủ công của Tây Thục Quốc, quốc gia được mệnh danh là số một về binh khí, cũng không thể sánh bằng nàng một phần vạn.

Lạc Quân Hạc nghĩ đến đây, không khỏi mở miệng nói: “Nếu A Đường có tài năng như vậy mà là nam nhi, e rằng đã sớm vang danh thiên hạ rồi.”

“Nhưng may mắn nàng là nữ tử, bổn vương mới có vinh hạnh cưới được nàng về nhà.”

Chàng đôi khi nghĩ đến việc mình có thể cưới được một vương phi như Kỷ Vân Đường, liền cảm thấy kiếp trước mình nhất định đã làm đại sự tốt lành, tu được phúc khí, cho nên mới có thể gặp được nàng.

Kỷ Vân Đường nhìn chàng, cong môi cười, chủ động nắm lấy tay chàng.

“Ta có thể gặp được A Hạc, chẳng phải cũng là phúc khí tu được từ kiếp trước sao?”

Nếu không có phúc khí, nàng làm sao có thể sau khi đột tử lại xuyên không đến Đông Thần Quốc, còn trở thành Kỷ Vân Đường?

Hai phu thê tâm đầu ý hợp, sau khi trở về phòng, Kỷ Vân Đường mới nói với Lạc Quân Hạc về chuyện xảy ra ở Đại Lý Tự.

“A Hạc, vừa rồi ta đã nhờ Từ Thiếu Khanh tìm được quyển tông vụ án diệt môn nhà Trương lão cửu năm đó, hắn nói với ta hung thủ thật sự của vụ án này vẫn chưa bị bắt, sở dĩ kết án là vì hắn bị áp lực từ Cảnh Dương Đế, buộc phải nhanh chóng kết thúc vụ án.”

“Triều đình để xoa dịu lòng người, trực tiếp tùy tiện tìm hai tội phạm, ngụy trang bọn họ thành hung thủ g.i.ế.c người rồi c.h.é.m đầu, khi đó hiện trường cũng không có nhân chứng, nên dân chúng đại đa số đều tin rằng hung thủ đã bị bắt.”

Lạc Quân Hạc nheo mắt, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

“Người của triều đình làm việc, từ trước đến nay chỉ nghĩ đến lợi ích mà không màng đến những thứ khác, bổn vương nghi ngờ hung thủ sát hại cả gia đình Trương lão cửu có liên quan đến vụ án muối lậu.”

Kỷ Vân Đường nhấc chén trà lên uống một ngụm, rồi mới nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, chẳng qua như thế này, manh mối chúng ta điều tra được lại đứt đoạn rồi.”

“Kẻ đứng sau hãm hại chàng, đã sắp đặt mọi thứ rất chu đáo và hoàn hảo, gần như không để lại bất kỳ sơ hở lớn nào.”

“Mà số muối lậu năm đó cũng đã bị Cảnh Dương Đế thu giữ, giờ chắc đã không còn nữa, nhân chứng vật chứng đều không có, chúng ta muốn minh oan cho Ám Thất và Long Ẩn, e rằng không thể thực hiện được.”

Lạc Quân Hạc làm sao có thể không biết, thời gian đã cách quá lâu, các bằng chứng chính đều đã mất.

Kẻ đứng sau hãm hại chàng làm việc kín kẽ, chắc chắn không thể để lại bất kỳ sơ hở nào cho bọn họ.

Hiện tại điều tra chứng cứ, cũng chỉ là muốn xem, có thể thuận nước đẩy thuyền tìm được đối phương hay không.

Tìm được đương nhiên là tốt nhất, nhưng

nếu không tìm được thì Lạc Quân Hạc cũng sẽ không từ bỏ.

Tóm lại, hai người Ám Thất và Long Ẩn này, chàng nhất định phải cứu.

Sắc mặt chàng hơi trầm xuống, ngữ khí mang theo sự không thể nghi ngờ, “Không có chứng cứ, vậy thì tạo ra chứng cứ, thật sự không được thì đi Lương Châu Khẩu cướp ngục.”

Kỷ Vân Đường nghe vậy, lập tức đứng dậy nói: “Được, vậy chúng ta chuẩn bị một chút, tối nay liền xuất phát.”

Nàng là một người hành động, làm việc không thích dây dưa, đã quyết định đi thì nên lập tức lên đường.

Hơn nữa, chuyện cứu người, chắc chắn là càng nhanh càng tốt.

Lạc Quân Hạc cũng có ý này, hai người bọn họ cải trang một phen, Kỷ Vân Đường lại xuống dưới dặn dò Trần Hổ và Vương Sinh vài câu, bảo bọn họ canh giữ tốt Dạ Vương Phủ.

Sau đó, liền cùng Lạc Quân Hạc cùng nhau xuất phát.

Vì từ kinh thành đến Lương Châu Khẩu có khoảng cách ngàn dặm, nên bọn họ cũng không đi xe ngựa, mà là mỗi người cưỡi một con ngựa thiên lý rồi lên đường.

Kỷ Vân Đường vẫn là lần đầu tiên nhìn Lạc Quân Hạc cưỡi ngựa, lúc này trên mặt chàng thoa bột nghệ vàng, cố ý hóa trang thành một người đàn ông trung niên, tuy mặc một bộ trường bào màu mực bình thường, nhưng vẫn không che giấu được phong thái trên người.