“Phu nhân nhà chúng ta, biết bí mật của phụ - mẫu người, nếu người muốn biết, thì hãy đi theo nô tỳ.”
Hạ Sơ Hòa bước chân cứng đờ, sau khi nghe lời này, hai chân nàng như bị đổ chì, không thể bước thêm một bước nào nữa.
Nàng vạn vạn lần không ngờ tới, Mạnh Thị lại còn biết chuyện của phụ - mẫu nàng?
Chẳng lẽ, cái c.h.ế.t của phụ - mẫu nàng, cũng có liên quan đến Mạnh Thị sao?
Hay là, nàng ta biết điều gì bí mật bên trong?
Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Sơ Hòa như sóng dữ cuộn trào, không thể nào bình tĩnh lại được nữa.
Nàng hít sâu một hơi rồi, cất lời nói: “Được, ta sẽ theo ngươi đi gặp phu nhân nhà các ngươi.”
Hôm nay, nàng nhất định phải làm rõ chuyện này, bằng không trong lòng sẽ bất an.
Thái Liên dẫn Hạ Sơ Hòa, đến sân viện nơi Mạnh Thị bị giam giữ.
Cách rất xa, Mạnh Thị đã nghe thấy tiếng bước chân đi tới, nàng ta biết, Thái Liên đã đưa Hạ Sơ Hòa đến rồi.
Mạnh Thị cả đời này, trong số những người nàng ta ghét nhất, Hạ Sơ Hòa tuyệt đối là một trong số đó.
Mặc dù, nàng ta chỉ từng gặp đối phương vài lần, đối phương cũng căn bản không hề quen biết nàng ta.
Nhưng sự tồn tại của nàng ấy, lại không hiểu sao khiến Mạnh Thị cảm thấy có nguy cơ.
Thái Liên đi đến bên cửa Mạnh Thị, nàng ta khẽ gõ gõ, nói: “Phu nhân, nô tỳ đã đưa Hạ phu nhân đến cho người rồi.”
Chìa khóa nằm trong tay Kỷ Nam Xuyên, nàng ta không thể mở cửa, vì vậy Mạnh Thị và người bên ngoài chỉ có thể nói chuyện cách cửa.
Nàng ta bảo Thái Liên ra ngoài sân canh chừng, có bất kỳ tình huống nào đều phải kịp thời báo cho nàng ta biết, đặc biệt là khi Kỷ Nam Xuyên đến.
Chỉ vì, chuyện như thế này, nàng ta căn bản không dám để Kỷ Nam Xuyên biết.
Sau khi Thái Liên rời đi, Mạnh Thị liền dùng đầu ngón tay chấm nước bọt, chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ.
Qua khe hở nhỏ, Mạnh thị thấy rõ khuôn mặt Hạ Sơ Hòa còn trẻ hơn, xinh đẹp hơn cả nàng.
Hệt như hai mươi lăm năm về trước, tháng năm chỉ để lại trên khuôn mặt thanh tú ấy một chút dấu vết thời gian, nhưng lại chẳng hề che mờ nhan sắc của nàng.
Thậm chí, Hạ Sơ Hòa bây giờ còn toát ra vẻ nữ tính hơn, trông càng thêm quyến rũ.
Chẳng trách, Kỷ Nam Xuyên lại muốn cưới nàng.
Mạnh thị trong lòng không khỏi ghen tị, nàng cúi xuống nhìn y phục của mình. Lúc này, nàng đang mặc chiếc áo lụa vân gấm tía yêu thích nhất, đã rất lâu không được thay giặt, trên đó đầy những vết bẩn.
Kỷ Nam Xuyên đã cắt bổng lộc hàng tháng và chi phí của nàng, gần đây còn sai người đưa đến cho nàng toàn là y phục vải thô mà hạ nhân hay mặc.
Mạnh thị không vừa ý những loại vải đó, nên vẫn luôn không chịu mặc.
Nàng cảm thấy, những bộ y phục đó sẽ làm mất đi thân phận của mình.
Giờ nàng chỉ là nhất thời sa sút, đợi Kỷ Nam Xuyên nguôi giận, nhất định sẽ sai người thả nàng ra, đến lúc đó nàng vẫn là vị chủ mẫu Hầu phủ cao quý, không ai có thể lay chuyển được vị trí của nàng.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Hạ Sơ Hòa bây giờ, lòng Mạnh thị lại d.a.o động, nàng dâng lên một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Nàng biết, Kỷ Nam Xuyên thực sự sẽ bỏ nàng, cưới Hạ Sơ Hòa.
Trước mặt người phụ nữ này, nàng chưa bao giờ có bất kỳ ưu thế nào đáng nói, dù nàng là đích nữ quan gia, còn Hạ Sơ Hòa chỉ là một thương nữ bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỷ Nam Xuyên yêu nàng ta, chỉ là yêu nhiều hơn yêu chính mình.
Trong chốc lát, vô số hình ảnh đã hiện lên trong đầu Mạnh thị, nàng thầm nguyền rủa trong lòng, tại sao Hạ Sơ Hòa còn phải trở về? Tại sao nàng không c.h.ế.t ở bên ngoài như phụ - mẫu mình?
Nàng cảm thấy, đối phương trở về lần này là để giành Kỷ Nam Xuyên với nàng, nên nàng càng căm hận Hạ Sơ Hòa hơn.
Hạ Sơ Hòa cũng xuyên qua khe hở nhỏ, nhìn thấy đôi mắt Mạnh thị đỏ ngầu, đầy hận ý.
Nàng khẽ sững sờ, không hiểu tại sao người không hề quen biết lại đột nhiên có thái độ thù địch lớn đến vậy với mình?
Nàng chần chừ một lát, rồi mới mở miệng hỏi Mạnh thị, "Không biết Mạnh phu nhân gọi ta đến, nói rằng biết chuyện của phụ - mẫu ta, là thật hay giả?"
Mạnh thị không trả lời câu hỏi của nàng, nàng cứ nhìn chằm chằm Hạ Sơ Hòa như vậy, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
"Ngươi quả nhiên giống như mẫu thân ngươi, có một khuôn mặt hồ ly tinh mị hoặc, chẳng trách có thể câu dẫn được nam nhân."
"Đã qua hai mươi lăm năm rồi, phu quân ta vẫn còn nhung nhớ ngươi, thậm chí còn giữ lại bức chân dung cũ của ngươi không cho ai chạm vào, ngươi vừa về là y đã muốn bỏ vợ cưới ngươi, trong lòng ngươi chắc là tự hào, đắc ý lắm nhỉ?"
Khi Mạnh thị nói ra những lời này, gân xanh trên mu bàn tay nàng nổi rõ, nàng dùng sức bám chặt khung cửa, móng tay cào ra từng vệt dài trên cánh cửa.
Trong lòng nàng chỉ muốn, xé nát khuôn mặt của Hạ Sơ Hòa.
Hạ Sơ Hòa nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu.
Nàng biết lòng đố kỵ của phụ nữ rất đáng sợ, nhưng không ngờ Mạnh thị lại nói mình như vậy, và còn sỉ nhục cả mẫu thân của nàng.
Nàng nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Mạnh phu nhân muốn nói ta thế nào cũng được, nhưng không thể nói mẫu thân ta, cả đời người chỉ yêu một mình phụ thân ta, chưa từng đi câu dẫn bất kỳ nam nhân nào."
"Còn nữa, ta không biết Mạnh phu nhân nói những lời đó là có ý gì, hai mươi lăm năm về trước, tình cảm của ta và Hầu gia đã hoàn toàn chấm dứt, từ đó về sau ta chưa từng liên lạc riêng với y lần nào."
"Hôm nay ta đến Hầu phủ, chỉ là để thăm Kỷ Lão phu nhân, không hề liên quan nửa điểm đến Hầu gia, chỉ vậy thôi."
Lời nàng vừa dứt, Mạnh thị đã thét lên chói tai, "Ngươi nói dối!"
"Ngươi đừng tưởng bổn phu nhân không biết, ngày các ngươi dọn nhà trong đêm, ngươi còn viết thư cho Hầu gia."
Hạ Sơ Hòa sững người, khó tin hỏi: "Sao ngươi lại biết?"
Mạnh thị cười lạnh hai tiếng, như thể đã tìm lại được lợi thế của mình.
Nàng mỉa mai nói: "Ngươi còn không biết sao, đêm đó Hầu gia ở cùng ta, y uống rượu say mềm, đổ vào lòng ta, đương nhiên không nhận được thư ngươi viết."
Thấy ánh mắt khó tin của Hạ Sơ Hòa, Mạnh thị trong lòng càng phấn khích hơn, nàng nói tiếp: "Tiểu tư mà ngươi sai đi đưa thư, nhất quyết đòi phải gặp chính Hầu gia mới chịu giao thư ra."
"Bổn phu nhân tức giận quá, liền sai người bẻ gãy tay, đánh gãy chân hắn, hắn mới ngoan ngoãn giao thư ra, sau đó tên đó, không được đại phu chữa trị, ngay trước mặt bổn phu nhân mà đau đớn quằn quại đến chết."
"Chậc chậc, tiếng kêu la thảm thiết, đau đớn đến nhường nào, nhưng ai bảo hắn không nghe lời bổn phu nhân, không chịu giao thư ngươi viết cho ta?"
"Ngươi còn không biết sao, trước khi c.h.ế.t hắn còn khóc lóc gọi tên ngươi, muốn ngươi đến cứu hắn đó!"
Hạ Sơ Hòa nghe vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nàng kinh ngạc nhìn Mạnh thị.
"Ngươi... là ngươi làm sao... Ta và ngươi không oán không thù, tại sao ngươi lại làm như vậy?"
Nàng đã tự hỏi, lá thư mình viết cho Kỷ Nam Xuyên, tại sao đối phương lại nói không nhận được, hóa ra tất cả đều do Mạnh thị giở trò quỷ.
Cả tiểu tư kia nữa, đó là tâm phúc bên cạnh phụ thân nàng, hắn khi ấy đã tự nguyện xung phong giúp Hạ Sơ Hòa đưa thư.
Đường đến Vĩnh Ninh Hầu phủ hắn rất quen, Kỷ Nam Xuyên hắn cũng thường xuyên gặp mặt, tiểu tư nghĩ mình đi đưa thư cũng đáng tin cậy hơn.