Thiếu niên do dự đứng đó không đi, chưởng quầy tức giận.
“Ta thấy ngươi là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, dám quấy rầy lão tử làm ăn, lão tử đánh c.h.ế.t ngươi!”
Hắn tiến lên giơ bàn tay, định động thủ đánh thiếu niên.
Nhưng giây tiếp theo, mọi người lại nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của hắn.
“A, tay của ta!”
Lạc Quân Hạc chợt lóe người lên, tóm lấy tay chưởng quầy, ngược tay vặn một cái, tiếng xương cốt lệch vị vang lên, hắn dễ dàng tháo khớp một cánh tay của chưởng quầy.
“Hắn ta chẳng qua chỉ muốn chút gạo lứt, ngươi đã la lối đánh giết, ức h.i.ế.p bách tính thì có bản lĩnh gì?”
Chưởng quầy trung niên đau đớn kêu la liên tục, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hắn trừng mắt nhìn Lạc Quân Hạc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi là ai, dám đến địa bàn của lão tử làm càn, ngươi có tin ta giết……”
Lời hắn còn chưa nói hết, lại đón nhận một tiếng kêu thảm thiết: “A!”
Mọi người nhìn thấy, chỉ thấy cánh tay còn lại của chưởng quầy cũng bị người ta tháo khớp.
Kẻ tháo khớp tay hắn không phải ai khác, mà chính là Kỷ Vân Đường.
Nàng nhếch môi, mỉa mai nói: “Lương Châu Khẩu này chẳng phải của Đông Thần Quốc sao? Khi nào thì trở thành địa bàn riêng của ngươi rồi?”
“Ngươi nói xem, nếu ta đánh lời ngươi vừa nói bẩm báo lên triều đình, cái đầu heo trên cổ ngươi còn giữ được không?”
Chưởng quầy trung niên nghe vậy, không những không sợ hãi, ngược lại còn nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
“Phỉ nhổ! Ngươi đừng có lấy cái này ra mà uy h.i.ế.p lão tử, triều đình tính là cái thá gì, Lương Châu Khẩu này là địa bàn của Thành chủ chúng ta, kinh thành thì trời cao hoàng đế xa, bên kia dù có người đến, ở nơi này cũng phải ngoan ngoãn nghe lời Thành chủ chúng ta.”
Chưởng quầy trung niên nói vậy, cũng không phải không có nguyên do.
Trước đây cũng có sứ thần triều đình từng đến Lương Châu Khẩu. Hoặc là không ở được bao lâu, chê nơi đây nghèo khó mà rời đi, hoặc là bị Thành chủ của bọn họ hối lộ.
Tóm lại, không một ai trong số những người đến đây trở về bẩm báo với triều đình rằng nơi này không tốt.
Lâu dần, rất nhiều thương nhân sống ở đây đều cảm thấy, không ai có thể quản được bọn họ.
Ngay cả triều đình cũng không ngoại lệ, dù sao thì đây cũng chỉ là một nơi lưu đày.
Những kẻ có thể đến được đây, đều không phải người tốt lành gì.
Lúc này, thiếu niên vừa bị đánh đã đứng ra.
Hắn ánh mắt rụt rè, trước tiên ngẩng đầu nhìn Kỷ Vân Đường và Lạc Quân Hạc một cái, rồi mới quay sang chưởng quầy trung niên cầu xin: “Tào chưởng quầy, ta không cần gạo lứt của người nữa, cầu xin người tha cho hai vị ca ca tỷ tỷ này đi, bọn họ không cố ý làm người bị thương đâu.”
Thiếu niên có thể nhìn ra, Kỷ Vân Đường và Lạc Quân Hạc là đang đứng ra bênh vực mình.
Chuyện này vốn không liên quan đến bọn họ, nhưng cả hai vẫn nghĩa vô phản cố đứng ra giúp đỡ mình.
Hắn trong lòng cảm động, đồng thời cũng không muốn vì mình mà liên lụy bọn họ.
Kỷ Vân Đường nhìn thiếu niên, gương mặt gầy gò của hắn đen kịt, làn da lộ ra ngoài toàn là vết thương, nhưng đôi mắt lại sáng đến kinh người.
Nàng không ngờ, thiếu niên đã tự thân khó bảo toàn rồi, lại còn đứng ra chủ động giúp bọn họ cầu xin.
Lòng nàng xúc động, đưa tay buông Tào chưởng quầy ra.
Tào chưởng quầy vừa được tự do, lập tức gọi đám côn đồ trong tiệm gạo ra ngoài, đánh Kỷ Vân Đường và Lạc Quân Hạc.
“Mấy tên các ngươi, kẻ nào có thể đánh c.h.ế.t hai kẻ này, bổn chưởng quầy sẽ thưởng cho chúng một trăm lượng bạc.”
Lời vừa dứt, hơn mười tên côn đồ liền hung thần ác sát xông lên. Chúng cầm gậy gộc, không chút lưu tình mà nhằm vào người Kỷ Vân Đường và Lạc Quân Hạc đánh tới.
Đám đông mua gạo bên cạnh như chim sợ cành cong, lũ lượt bỏ chạy tán loạn. Rất nhanh, đám côn đồ đã vây kín Lạc Quân Hạc và Kỷ Vân Đường.
Kỷ Vân Đường bảo vệ thiếu niên phía sau, khẽ an ủi: “Đừng sợ, có chúng ta ở đây, không ai có thể làm hại ngươi đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Câu nói này, không hiểu sao lại khiến thiếu niên trong lòng cảm thấy an tâm.
Hắn đưa tay muốn nắm tay áo Kỷ Vân Đường, nhưng nhận ra tay mình rất bẩn, liền rụt lại.
Kỷ Vân Đường ngược lại không hề để tâm, nàng khẽ mỉm cười nói: “Không sao, ta sẽ bảo vệ tốt ngươi.”
Lạc Quân Hạc thân thủ phi phàm, đám côn đồ này dưới tay hắn căn bản không có chút sức chống đỡ nào.
Từ khi thân thể hắn hồi phục, gần như mỗi ngày hắn đều ở Dạ Vương phủ luyện võ cùng Trần Hổ.
Mỗi lần luyện là hai canh giờ.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn đã cảm thấy võ công của mình đã hồi phục được bảy tám phần.
Đám côn đồ thấy mình căn bản không phải đối thủ của Lạc Quân Hạc, liền nhao nhao chuyển ánh mắt sang người Kỷ Vân Đường.
Chúng trong lòng nghĩ bụng, Lạc Quân Hạc bọn chúng đánh không lại, vậy thì Kỷ Vân Đường cái yếu nữ tử này bọn chúng tổng có thể đánh thắng được chứ?
Nhưng không ngờ, Kỷ Vân Đường tiện tay vung ra một nắm mê dược, liền đánh gục một đám người.
Nàng một cước đá văng một tên côn đồ, trực tiếp đá đối phương đến hộc máu, răng cũng rụng mấy cái.
Cảnh tượng này, khiến mọi người ngây người.
Cứ tưởng là một cô nương yếu ớt mỏng manh, không ngờ đánh người lại mạnh mẽ đến thế.
Chiêu thức của nàng không có chút logic nào, nhưng lực sát thương lại không hề kém cạnh nam nhân.
Qua vài vòng giao thủ, đám côn đồ đã được chứng kiến sự hung tàn của hai phu thê. Bọn chúng cũng không đánh nữa, vứt bỏ gậy gộc trong tay bỏ chạy thục mạng.
Tào chưởng quầy tức đến muốn chết, hắn vốn nghĩ Kỷ Vân Đường và Lạc Quân Hạc hai người trông có vẻ dễ bắt nạt, không ngờ bọn họ lại là hai khối xương cứng khó gặm.
Giờ đây người không đánh c.h.ế.t không nói, còn dọa chạy một đám bách tính đến mua lương thực.
Quan trọng nhất là, bản thân hắn còn bị một thân vết thương.
Lạc Quân Hạc khẽ híp mắt đen lại, hắn một ánh mắt quét tới, Tào chưởng quầy chỉ cảm thấy toàn thân lông tơ dựng đứng, hắn suýt nữa sợ quỳ xuống.
Hắn không thể hiểu, một nam nhân trông có vẻ bình thường như vậy, làm sao lại có khí tràng mạnh mẽ đến thế?
Một ánh mắt thôi cũng khiến hắn có cảm giác bị tử thần theo dõi.
Nghĩ đến đây, Tào chưởng quầy cảm thấy giữ mạng là quan trọng nhất, hắn cũng không kêu la đánh g.i.ế.c nữa, trực tiếp nói một câu nói tàn nhẫn rồi bỏ chạy.
“Hai kẻ các ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ không tha cho các ngươi đâu.”
Kỷ Vân Đường không để lời hắn nói vào tai, chủ yếu là hiện tại bọn họ đang ở địa bàn của người khác, không tiện trực tiếp g.i.ế.c người.
Nếu không, nàng thực sự có ý nghĩ muốn vì dân trừ hại.
Theo nàng thấy, Tào chưởng quầy này nâng giá lương thực lên cao như vậy, chính là tai họa lớn của Lương Châu Khẩu này.
Mà những thương nhân hắc tâm như hắn, chắc chắn còn rất nhiều.
Những kẻ này không diệt trừ, bách tính Lương Châu Khẩu sớm muộn cũng sẽ vì không mua nổi lương thực mà c.h.ế.t đói.
Đúng lúc Kỷ Vân Đường đang nghĩ cách giúp đỡ bách tính Lương Châu Khẩu, thiếu niên nhỏ bên cạnh đã lên tiếng.
Hắn trực tiếp “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Kỷ Vân Đường và Lạc Quân Hạc.
“Thảo dân Cổ Hạo, đa tạ ca ca tỷ tỷ vừa rồi đã ra tay tương cứu.”
Kỷ Vân Đường giật mình, vội vàng tiến lên đỡ hắn, “Đó chẳng qua là chúng ta không ưa kẻ ác bá kia mà thôi, Tiểu Hạo ngươi mau đứng dậy đi.”
Cổ Hạo nói: “Nếu không có ca ca tỷ tỷ, e là ta đã sớm c.h.ế.t trong tay Tào chưởng quầy rồi.”
“Nương ta nói, ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp, ca ca tỷ tỷ, sau này ta lớn lên nhất định sẽ báo đáp các người.”