“Vương phi, dân nữ muốn báo thù, cầu xin người và Dạ Vương điện hạ làm chủ cho hai chúng ta.”
Kỷ Vân Đường đỡ nàng dậy: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ làm chủ cho các ngươi, chỉ cần các ngươi chịu cung cấp bằng chứng về Thành chủ.”
Nàng nói là vi phục tư phỏng đến điều tra Thành chủ phủ, tự nhiên là tìm một cái cớ.
Lạc Quân Hạc chủ động tiết lộ thân phận đứng ra, cũng nằm trong dự liệu của Kỷ Vân Đường.
Hắn lần này đến cứu Ám Thất và Long Ẩn, vốn dĩ đã không định che giấu thân phận.
Chỉ là, vì đủ loại nguyên nhân, hắn còn chưa thể trực tiếp công khai đối mặt.
Lần này vì muốn hai tỷ muội Tiểu Liên và Tiểu Hà tin tưởng mình, Lạc Quân Hạc cũng đã liều mình, chủ động lấy ra lệnh bài chứng minh thân phận của mình.
May mắn thay, hai tỷ muội các nàng đều tin rồi.
Tiểu Liên lau đi một vệt nước mắt, rồi mới mở lời nói: “Dạ Vương điện hạ, Vương phi nương nương, sự việc là thế này ạ.”
“Đám tiểu nhị tiệm gạo đánh ngất chúng ta rồi đưa đến Thành chủ phủ, khi chúng ta tỉnh lại, liền phát hiện mình bị nhốt trong căn phòng này, quần áo trên người đều bị cởi sạch, các tỳ nữ ở đây còn tắm rửa cho chúng ta, nói là để chúng ta ở đây, ngoan ngoãn chờ chủ tử của các nàng đến.”
“Hai tỷ muội chúng ta sợ hãi đến cực độ, muốn trốn thoát nhưng căn bản không tìm thấy lối ra, cho đến tối, chúng ta mới gặp được kẻ mà các nàng gọi là chủ tử.”
“Điều khiến chúng ta không ngờ tới là, người bắt chúng ta lại chính là Thành chủ đại nhân của Lương Châu Khẩu, ban đầu chúng ta còn coi hắn là người tốt, còn nghĩ sẽ nhờ hắn cứu chúng ta, thả hai tỷ muội chúng ta ra ngoài.”
“Nhưng không ngờ, vị Thành chủ đại nhân trông có vẻ đường hoàng, tài mạo xuất chúng kia, lại là một kẻ biến thái cầm thú không bằng trong bóng tối.”
“Hắn trói chúng ta lại, dùng roi đánh chúng ta, dùng bút vẽ lên thân thể chúng ta, chúng ta càng khóc lớn tiếng, trong lòng hắn càng hưng phấn, càng vui vẻ.”
“Sau này, hắn thấy chưa đủ sướng, liền trói chúng ta lại treo lên trên chảo dầu, hắn còn nói hắn thích nhìn dáng vẻ các cô nương khóc, cái vẻ đau đớn xé lòng đó, hắn cho rằng là cảnh tượng đẹp nhất trên thế gian.”
Kỷ Vân Đường: “…”
Kỷ Vân Đường: “!!!”
Nghe đến đây, trong lòng nàng không khỏi chấn động.
Nàng biết Giang Vọng Bắc không phải người tốt, nhưng không ngờ đối phương lại chơi đùa phóng túng đến mức này trong bí mật.
Một cỗ lửa giận dâng trào trong lòng Kỷ Vân Đường.
“Bản Vương phi đi g.i.ế.c tên súc sinh đó.”
Tiểu Liên giữ nàng lại: “Vương phi xin hãy khoan đã.”
Kỷ Vân Đường quay đầu lại, liền nghe nàng ta tiếp tục nói: “Còn một chuyện, dân nữ không biết có nên nói hay không.”
Kỷ Vân Đường nói: “Còn gì nữa, ngươi cứ nói ra không sao.”
Nàng nghĩ, hẳn sẽ không có chuyện gì hoang đường hơn thế này nữa.
Nhưng không ngờ, chuyện kinh khủng hơn vẫn còn ở phía sau.
Tiểu Liên vừa khóc vừa nói: “Tên súc sinh đó không chỉ làm nhục dân nữ và muội muội ta, hắn còn đưa chúng ta đến một căn phòng, nói là muốn dẫn chúng ta đi tham quan những ‘tác phẩm nghệ thuật’ do chính tay hắn làm ra.”
“Khi đó, chúng ta bị bịt mắt, trói tay đưa vào, đợi đến khi kẻ họ Giang đó tháo miếng vải trên mắt chúng ta ra, chúng ta mới nhìn thấy những thứ gọi là ‘tác phẩm nghệ thuật’ đó.”
Tiểu Liên nghĩ đến cảnh tượng đó, liền cảm thấy đáy lòng phát lạnh, ngay cả thân thể cũng không ngừng run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng bình tĩnh lại tâm tình, rồi mới tiếp tục mở lời: “Những thứ gọi là ‘tác phẩm nghệ thuật’ đó, toàn bộ đều được làm từ thân thể nữ tử, dùng vôi bột phong kín lại.”
“Trong đó, có cánh tay, cẳng chân, còn có bàn tay. Một bức tường toàn là chi chít con mắt… Muội muội của dân nữ sau khi nhìn thấy, lập tức bị dọa đến ngất xỉu ngay tại chỗ.”
“Tên họ Giang kia còn nắm lấy tay dân nữ, đưa đến gần để dân nữ chiêm ngưỡng những con mắt đó. Hắn còn nói với dân nữ, sở dĩ hắn để mắt đến hai tỷ muội ta là bởi vì chúng ta có một đôi mắt đẹp.”
“Và hắn, chỉ thích sưu tầm mắt của nữ nhân. Hắn nói chẳng bao lâu nữa, đôi mắt của dân nữ và muội muội dân nữ cũng sẽ biến thành tác phẩm nghệ thuật của hắn.”
Tiểu Liên nói xong, cứ như bị rút cạn hết sức lực, nàng vô lực trượt xuống đất, ôm mặt òa khóc.
Cảnh tượng kinh khủng đó, đến giờ vẫn còn vương vấn trong tâm trí nàng.
Chỉ cần nghĩ lại, nàng liền sợ đến run rẩy khắp người.
Nàng không tài nào hiểu nổi, vì sao có những kẻ bề ngoài ôn hòa nhã nhặn, mà sau lưng lại có thể đồi bại đến mức này.
Nếu mình không bị phát hiện, vậy sau này, liệu hai tỷ muội có trở thành một phần trong những tác phẩm nghệ thuật đó không?
Kỷ Vân Đường: “!!!!”
Lạc Quân Hạc: “!!!!”
Nếu nói, vừa rồi khi họ nghe thấy Giang Vọng Bắc ngược đãi Tiểu Liên và Tiểu Hà, họ chỉ kinh ngạc.
Vậy thì, bây giờ khi họ biết đối phương dùng người để làm tác phẩm nghệ thuật, đó chính là lửa giận ngút trời.
“Cái tên súc sinh này, một thành chủ lại có thể làm ra chuyện tày đình như thế.”
Kỷ Vân Đường giờ phút này chỉ muốn vung đao băm vằm Giang Vọng Bắc, nhưng Lạc Quân Hạc đã giữ nàng lại.
“A Đường, nàng đừng vội vã. Chúng ta phải tìm hiểu rõ ràng trước đã, những nữ tử mất tích và bị hại kia rốt cuộc là ai? Vì sao lâu như vậy vẫn không có người nhà đến tìm họ?”
Tiểu Liên nghe vậy, đột ngột ngẩng đầu lên, nàng bỗng nghĩ tới điều gì đó, bèn mở miệng nói: “Dạ Vương điện hạ, Dạ Vương phi, dân nữ nhớ ra rồi.”
“Trước đây ở thôn chúng ta, có mấy cô nương chưa chồng mất tích, lúc đó chuyện này còn gây xôn xao dư luận. Nhiều thôn dân đều nói trong thôn có kẻ buôn người đến.”
“Chẳng qua, ở Lương Châu Khẩu này, con gái không được coi trọng. Họ cho rằng mất tích một người cũng không phải chuyện gì to tát, ngược lại trong nhà có thêm một người lại phải tốn thêm một miệng ăn, căn bản không nuôi nổi.”
“Nhưng không phải tất cả phụ - mẫu đều như vậy, cũng có người sau khi con gái mất tích, họ đã đi báo án với quan phủ. Nhưng sau đó quan phủ lại giải thích rằng, con gái của họ bị kẻ buôn người bắt đi, không rõ tung tích.”
“Sau đó, những chuyện mất tích dân cư kiểu này, ở những nơi khác cũng lục tục xảy ra, nhưng đa số những người mất tích đều là nữ tử đi một mình, nam nhân thì rất ít.”
“Mãi về sau, hiếm có cô nương chưa chồng nào dám ra ngoài một mình nữa. Lần này dân nữ và muội muội dân nữ cùng nhau ra ngoài mua gạo thô, chúng ta nghĩ rằng có thêm bạn đồng hành sẽ an toàn hơn, nhưng không ngờ vẫn bị kẻ khác để mắt tới.”
“Lần này nếu không gặp được Dạ Vương phi và Dạ Vương điện hạ, dân nữ và muội muội dân nữ e rằng rất nhanh sẽ biến thành tác phẩm nghệ thuật dưới tay thành chủ mất rồi.”
Tiểu Liên trong lòng nói không đau buồn là giả, nhưng điều khiến nàng đau buồn hơn là, kẻ chủ mưu gây ra chuyện này, lại chính là Thành chủ đại nhân của họ.
Nói như vậy, những nữ tử mất tích kia, hầu như đều đã c.h.ế.t trong tay Giang Vọng Bắc.
Dân đen làm sao có thể đấu lại quan?
Tại Lương Châu Khẩu núi non hiểm trở này, Giang Vọng Bắc chính là kẻ quyền thế nhất.
Bất cứ bá tánh nào dám đối nghịch với hắn, kết cục cuối cùng đều không mấy tốt đẹp.
Kỷ Vân Đường làm sao lại không nghĩ tới những điều này.