Gả Thay Vương Gia Người Thực Vật, Y Phi Càn Quét Tứ Phương

Chương 661: Hoàng Hậu Tặng Lễ



Hoàng hậu ánh mắt ôn hòa nhìn Lạc Quân Hạc, đánh giá y một lượt, khẽ cười mở lời.

“Chân Dạ Vương quả nhiên đã khỏi, thật đáng mừng đáng chúc, như vậy bản cung cũng yên lòng rồi.”

Hoàng hậu cũng không nói rõ được nguyên do gì, khi nhìn thấy Lạc Quân Hạc hồi phục bình thường, trong lòng nàng có một niềm vui mừng tự đáy lòng.

Thậm chí, cảm giác vui mừng này còn khiến nàng vui hơn cả khi chân Lạc Cảnh Thâm từng bị gãy mà hồi phục.

Nàng quy sự cảm giác này về việc xót thương Lạc Quân Hạc, muốn Kỷ Vân Đường và y hai người cuối cùng thành gia lập thất, có được hạnh phúc viên mãn.

Lạc Quân Hạc nhìn Hoàng hậu, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng thân thiết.

Y quanh năm ở trong quân đội, số lần gặp Hoàng hậu tương đối ít.

Nhưng ấn tượng của y về Hoàng hậu lại vô cùng tốt.

Trong ký ức, mỗi lần Hoàng hậu gặp y đều tươi cười hớn hở, toàn thân không hề có chút kiêu căng.

Càng không vì y là con của người khác mà đối xử khác biệt.

Ba năm Lạc Quân Hạc xảy ra chuyện, Hoàng hậu cũng thường xuyên sai người đưa đồ cho y.

Mặc dù phần lớn những món đồ này đều bị Hứa ma ma và con gái bà ta tham ô mất.

Nhưng Lạc Quân Hạc vẫn khắc ghi ân tình và lòng biết ơn này trong tim.

Nghĩ đến đây, y tiến lên vài bước, quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu.

“Nhi thần đa tạ Hoàng hậu nương nương đã chiếu cố nhi thần và A Đường. Ba năm qua, người đã giúp Dạ Vương phủ quá nhiều, những ân tình này nhi thần đều ghi tạc trong lòng.”

“Hoàng hậu nương nương ngày sau nếu có điều gì cần đến nhi thần, nhi thần nhất định nghĩa bất dung từ báo đáp.”

Lạc Quân Hạc lần này vào cung vội vàng, không chuẩn bị được quà gì.

Hơn nữa, những thứ y có thể lấy ra được thì Hoàng hậu đều có sẵn, cũng chẳng hề thiếu thốn.

Chi bằng, ghi nhớ một phần ân tình của đối phương, đến lúc đó tùy tình hình mà báo đáp.

Hoàng hậu thấy Lạc Quân Hạc quỳ xuống, vội vàng vươn tay đỡ y dậy.

“Con cái nhà ngươi, chân mới vừa khỏi, quỳ xuống bản cung làm gì?”

“Năm đó nếu không phải ngươi đã đuổi hàng chục vạn quân Hung Nô, Đông Trần Quốc chúng ta đâu có được cục diện an định như bây giờ?”

“Ngươi chính là Chiến Thần Vương gia của Đông Trần Quốc chúng ta, là đại công thần trong lòng bách tính, sau này gặp bản cung, cũng như Vương phi của ngươi, không cần hành đại lễ như thế nữa.”

Kỷ Vân Đường từ lâu đã được Hoàng hậu miễn trừ quy tắc hành lễ quỳ lạy từ khi chữa khỏi bệnh cho Thập Thất Hoàng tử.

Vì vậy, mỗi lần nàng gặp Hoàng hậu cũng chỉ phúc phúc thân, chưa từng quỳ xuống.

Hoàng hậu cũng không để tâm những chuyện này, trong lòng nàng, từ lâu đã coi Kỷ Vân Đường như con gái của mình.

Nàng biết, hai người Kỷ Vân Đường và Lạc Quân Hạc có thể đi đến bước này, đã chịu không ít khổ sở.

Mà chân của Lạc Quân Hạc có thể đứng dậy được, cũng là nhờ công lao của Kỷ Vân Đường.

Hoàng hậu càng nhìn hai người họ càng thấy xứng đôi, càng nhìn càng thêm yêu thích.

Trong lòng vui mừng, nàng liền sai cung nữ đi lấy một đôi trân bảo ngọc như ý.

Nàng vén tấm vải đỏ trên ngọc như ý, cười nói với Kỷ Vân Đường và Lạc Quân Hạc: “Khi hai đứa thành thân, bản cung chưa tặng được quà gì cho hai đứa.”

“Đôi ngọc như ý này là do mẫu thân bản cung tặng khi bản cung xuất giá, cũng là do mẫu thân của người khi thành thân đã tặng cho người, coi như là vật gia truyền qua bao đời, cốt là để cầu một điềm lành cát tường như ý.”

“Bây giờ bản cung trao chúng cho hai đứa, cũng hy vọng hai đứa sẽ như đôi ngọc như ý này, cát tường như ý, hạnh phúc viên mãn.”

Nàng vừa nói vừa đặt hai bảo ngọc như ý vào tay Kỷ Vân Đường và Lạc Quân Hạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngọc như ý rất lớn, chất liệu ôn nhuận trong suốt, dưới ánh nắng chiếu rọi, dường như có thể thấy được ánh sáng luân chuyển bên trong, là loại ngọc thượng đẳng.

Lạc Quân Hạc vừa nhìn đã biết đôi ngọc như ý này đã có niên đại, vô cùng quý giá.

Y vội vàng nói: “Hoàng hậu nương nương, vật quý giá như vậy, nhi thần không thể nhận.”

Lạc Khinh Ca khẽ mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Đôi trân bảo ngọc như ý này, nàng biết, là vật Hoàng hậu trân quý nhất.

Không phải vì nó quý giá đến mức nào, mà là vì nó mang theo những ý nghĩa khác nhau, cũng chứng kiến nỗi lòng chua xót của Hoàng hậu từng bước đi từ khi gả cho Cảnh Dương Đế đến khi nhập cung làm Hậu.

Cũng là minh chứng tình yêu nửa đời của nàng.

Ban đầu khi Lạc Khinh Ca gả cho Tạ Lưu Tranh, Hoàng hậu cũng không giao món đồ này cho nàng.

Lạc Khinh Ca cũng không có gì bất bình, bởi vì nàng biết, đôi ngọc như ý này sẽ được truyền lại cho Thái tử phi tương lai.

Đợi khi Lạc Cảnh Thâm thành hôn, Hoàng hậu sẽ đánh vật này trao cho con dâu của mình.

Sau đó, từ con dâu của nàng, lại tiếp tục từng bước truyền xuống.

Nhưng điều khiến Lạc Khinh Ca bất ngờ là Hoàng hậu lại chủ động đánh ngọc như ý ra, tặng cho Lạc Quân Hạc và Kỷ Vân Đường.

Trong lòng nàng tuy hoài nghi, nhưng lại không có chút bất bình nào.

Theo Lạc Khinh Ca, vật là vật chết, người là người sống.

Chỉ cần mẫu hậu của nàng cảm thấy Tam Hoàng huynh và Tam Tẩu xứng đáng, vậy thì họ xứng đáng sở hữu đôi ngọc như ý này.

Thấy Lạc Quân Hạc nhất quyết không chịu nhận, Lạc Khinh Ca cũng mở lời khuyên nhủ: “Tam Hoàng huynh, huynh cứ nhận đi, đây là lời chúc phúc của mẫu hậu dành cho huynh và Tam Tẩu mà!”

“Người hy vọng hai người sau này bình an thuận lợi, hạnh phúc viên mãn, một lời chúc phúc tốt đẹp như vậy, chẳng lẽ Tam Hoàng huynh không muốn sao?”

Lạc Quân Hạc khẽ mím đôi môi mỏng, vậy mà không thốt nên lời phản bác.

Đối với y mà nói, lời chúc phúc này nghe qua cố nhiên không tệ, nhưng điều y quan tâm hơn là không muốn thấy Hoàng hậu thất vọng.

Khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của đối phương, tim y luôn có một cảm giác nhói đau.

Kỷ Vân Đường dường như đã nhìn ra điều gì, nàng kéo kéo tay áo Lạc Quân Hạc, khẽ nói: “A Hạc, ta rất thích ngọc như ý này, chúng ta nhận lấy đi.”

Cứ như vậy, tương đương với việc cho Lạc Quân Hạc một lối thoát.

Lạc Quân Hạc gật đầu, khẽ cong khóe môi với nàng, nói: “Nếu A Đường đã nói vậy, vậy chúng ta nhận lấy đi.”

Y hướng Hoàng hậu chắp tay, nói: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương ban thưởng ngọc như ý, nhi thần và Vương phi đã nhận, chúng thần nhất định sẽ bảo quản cẩn thận, không làm tổn hại đến dù chỉ một chút.”

Hoàng hậu thấy y đã nhận, trong lòng cũng vui mừng, nàng cười nói: “Tốt tốt tốt, bản cung tin các ngươi, chỉ cần các ngươi không chê là được.”

Vì trong cung người đông tai mắt, họ cũng không trò chuyện quá lâu, Hoàng hậu cũng vì có việc cần xử lý nên đã rời đi trước.

Nàng trở về Phượng Nghi Cung, ma ma bên cạnh không hiểu hỏi: “Hoàng hậu nương nương, đôi trân bảo ngọc như ý kia, người chẳng phải nói là sẽ ban thưởng cho Thái tử phi tương lai sao?”

“Hiện tại sao lại ban thưởng cho Dạ Vương điện hạ và Dạ Vương phi chứ?”

Hoàng hậu xoa xoa mi tâm, mãi lâu sau mới nói: “Bản cung cũng không biết vì sao.”

“Khi gặp Dạ Vương, bản cung luôn cảm thấy tim đập rất nhanh, có một loại cảm giác không thể nói thành lời.”

“Trong lòng có một loại xung động muốn đánh tất cả những thứ tốt đẹp nhất ban cho y.”

Cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng Hoàng hậu trong lòng lại không hề bài xích.

Lạc Quân Hạc đã chịu nhiều khổ như vậy, cũng nên được hưởng chút phúc rồi.

Vì Lệ Phi không yêu y, cũng chưa từng nghĩ cho y.