Sau khi nha hoàn đọc xong, Phương Hàn Tiêu đặt giấy lại trên bàn, đứng một mình bên cửa sổ, quanh thân như toát lên nét tịch liêu lượn lờ, hỉ phục đỏ thẫm càng tôn lên sâu sắc nỗi oan y phải chịu, nhưng vì tổ phụ bệnh tật mà y vẫn kiên trì nuốt xuống nỗi nhục ấy, giờ này khắc này, dù là người cay nghiệt đến đâu đi nữa, cũng không thể nào nói nặng lời với y.
Phương bá gia chỉ có thể hít sâu một hơi:
– Không cần lo lắng chỗ lão thái gia, thúc đã sai người trông coi kỹ Tĩnh Đức viện từ lâu, mấy chuyện bát nháo này chắc chắn sẽ không truyền đến tai lão thái gia.
Phương Hàn Tiêu lắc đầu, lại viết: “Chỉ sợ lỡ như.”
Hồng phu nhân gắng gượng nặn ra nụ cười yếu ớt:
– Vậy cũng không thể đâm lao theo lao chứ, một người sống sờ sờ làm sao giấu được ai? Ai chẳng biết đó là đồ giả, đến lúc đó lão thái gia biết lại càng giận hơn.
Bà ta nói, không khống chế được lại nhìn về phía Oánh Nguyệt. Nếu không phải bà ta chắc chắn mấy năm nay Phương Hàn Tiêu không ở trong kinh, thì bà ta cũng sắp nghi ngờ điệt nhi này liệu có phải có tư tình gì với thứ muội của vị hôn thê hay không, bằng không thật khó giải thích hành vi hiện tại của nó, trừ phi… nó biết gì đó.
Nghĩ đến đây, nội tâm Hồng phu nhân không khỏi run lên, lập tức xoa dịu bản thân: không thể nào, nó về chưa tới một tháng, huống hồ luôn ở Tĩnh Đức viện, cả ngưỡng cửa còn chưa từng bước qua thì có thể biết gì?
Trong nháy mắt bà ta thất thần ấy, Phương Hàn Tiêu đã giơ ra câu trả lời mới: “Cứ nói theo lời Từ gia là được.”
Chắc y đã quen dùng bút nói thay miệng, viết chữ như nước chảy mây trôi, nhanh chóng lưu loát, không chậm hơn người bình thường nói chuyện là bao.
Giơ ra xong, y đặt giấy về mặt bàn rồi đi tới cạnh cửa, kéo Oánh Nguyệt đang ngơ ngác đứng dậy.
Oánh Nguyệt đờ đẫn, sau khi được kéo lên mới hoàn hồn, vội lắc đầu với y:
– Ư ứ về nhà.
Nàng không muốn đâm lao theo lao, nàng muốn về nhà.
Tuy Từ gia có Từ đại phu nhân đáng sợ đang đợi nàng nhưng dù sao cũng là mái nhà nàng sống mười sáu năm, cho nàng cảm giác an toàn hơn Bình Giang bá phủ. Nàng đứng ở đây, chỉ cảm thấy mình là một tên trộm đi nhầm cửa, chỗ nào cũng thấy không thoải mái.
Không thể nói đúng là quá bất tiện, Phương Hàn Tiêu không biết có phải thật không nghe hiểu nàng nói gì không, trực tiếp kéo nàng ra ngoài – nói chính xác là nửa dìu nửa xách. Oánh Nguyệt một mặt là không muốn, mặt khác là không còn sức tự đi, trừ mất máu ra thì hai ba ngày trước nàng bị Từ đại phu nhân giam giữ, ăn ngủ đều không tốt, cho nên mới khiến nàng cắn lưỡi xong lại yếu đến mức này.
– I đâu?
Oánh Nguyệt giãy giụa không được, hoang mang hỏi, hỏi xong mới nhớ Phương Hàn Tiêu không thể trả lời, bèn vội đưa lòng bàn tay cho y, muốn y viết.
Phương Hàn Tiêu không viết, không biết biến từ đâu ra cái khăn voan đội đầu, giơ tay trùm nàng lại.
Bên ngoài đã chạng vạng tối, đầu bị che, Oánh Nguyệt không nhìn thấy gì cả, theo bản năng muốn đưa tay gỡ xuống, nhưng động tác dìu nàng của Phương Hàn Tiêu tăng thêm sức, cánh tay nàng không giơ nổi nữa. Cảm giác này khác với lúc trước bị đè xuống trang điểm, lúc đó nàng còn giãy được, nhưng bây giờ nam nhân này khống chế như sắt như đồng, không cảm thấy y tốn bao nhiêu sức nhưng nàng lại không nhúc nhích được.
– Ư thả…
– Tiêu nhi, con làm gì thế?!
Hồng phu nhân đuổi theo phía sau, Oánh Nguyệt lúc này rất cảm tạ bà ta, vì đã hỏi điều nàng muốn hỏi.
Phương Hàn Tiêu quay đầu, im lặng chốc lát. Đương nhiên y chỉ có thể im lặng, không có giấy bút, y không thể biểu đạt ý mình, và người khác cũng không thể biết y nghĩ gì.
Cho nên, y cong khóe môi cười như áy náy, rồi quay đầu đi tiếp.
Phương bá gia cũng đuổi theo, vừa do dự có cần sai người ngăn cản hay không, vừa theo sau một đoạn, sau đó ông ta dần dần phát hiện hướng mà Phương Hàn Tiêu đang đi tới là: chính đường!
Họ hàng gần của Bình Giang bá phủ đều đang ở chính đường. Ngoài ra, quan trọng hơn là, bài vị của phu thê chi trưởng quá cố đã được mời từ từ đường ra, những thứ này đều do Hồng phu nhân an bài trước đó, toàn bộ đều là bày biện cho lễ bái đường.
Điệt nhi câm này không biết uống lộn thuốc gì, thật sự muốn nhận tân nương giả mà Từ gia đưa qua!
Phương bá gia không thể quan sát nữa, vội bước nhanh mấy bước, đưa người cản lại:
– Tiêu nhi, hôn nhân đại sự, con tuyệt đối không được giận hờn kích động, tuy đại ca đã mất nhưng còn nhị thúc thay con làm chủ…
– Cô gia, giờ lành đã đến, trì hoãn nữa sẽ không may mắn ạ.
Câu này là Thái ma ma ở bên cạnh xúi giục.
Phương bá gia bị ngắt lời, tức giận trừng bà ta. Thái ma ma sốt ruột, chỉ mong lập tức ấn Phương Hàn Tiêu và Oánh Nguyệt ra bái đường, nhưng không dám đối đầu trực diện với Phương bá gia, bị trừng thì vội rụt đầu về.
Nhưng vẫn trốn không thoát. Hồng phu nhân đang bị chuyện ngoài ý muốn làm nóng nảy, thấy bà hầu già này còn dám nhảy ra cản trở, cuối cùng không nhịn được, quăng một bạt tai:
– Thứ già không biết xấu hổ, bà còn mặt mũi nói à!
Oánh Nguyệt đứng bên cạnh Phương Hàn Tiêu, sợ run, đương nhiên không phải đau lòng cho Thái ma ma, mà do hoàn cảnh trưởng thành từ nhỏ gây nên. Nàng nhát gan, sợ nghe những âm thanh như vậy, luôn thấp thỏm xem người kế tiếp có phải tới lượt mình hay không.
Lúc này sự giam giữ của Phương Hàn Tiêu với nàng ngược lại mang ý bảo vệ, ít nhất y trông không giống người sẽ ra tay đánh nàng, Oánh Nguyệt không kìm được nhích về phía y một chút, không dám giãy thoát nữa.
Phương Hàn Tiêu không phản ứng gì đặc biệt, việc không thể nói tiết kiệm rất nhiều công sức cho y, y kẹp lấy Oánh Nguyệt đang phối hợp, đôi chân dài sải hai ba bước vượt qua mọi người, đi nhanh hơn.
Bọn hạ nhân chần chừ nhìn Phương bá gia, dù sao đó cũng là đại thiếu gia trong phủ, không có chủ nhân hạ lệnh, họ không dám cố ngăn cản.
Thái ma ma mặc kệ, bụm mặt đuổi theo. Phương bá gia và Hồng phu nhân ý kiến thì đã sao, cô gia đồng ý là được. Chú thím khác chi có bản lĩnh cách mấy cũng không quản được chuyện cháu trai mình chọn vợ.
Đạo lý này Phương bá gia và Hồng phu nhân đều hiểu, Phương Hàn Tiêu không để ý, nuốt xuống cơn giận này, thì họ đúng là không cách nào làm quá trớn. Họ không phải cha mẹ ruột của y, dù cưỡng chế làm ầm lên cũng danh bất chính ngôn bất thuận, để người ngoài hóng hớt cho vui chứ không gây được trò trống gì.
Hồng phu nhân trước đó đã tính hết mọi bề, lưới cũng giăng xong, chỉ chờ Từ đại phu nhân chui vào. Từ đại phu nhân không phụ kỳ vọng của bà ta, thực dám đưa hàng giả tới, nhưng không ngờ kết quả là sơ suất lại ở ngay trong phủ!
Chẳng lẽ năm xưa đại điệt nhi không chỉ bị thương cổ họng mà còn bị thương chỗ kia của nam nhân? Nếu không sao lại nhát thế này…
Hồng phu nhân khó chịu, suy đoán ác ý, nhìn sắc mặt Phương bá gia, hi vọng ông ta đưa ra sáng kiến.
Phương bá gia chưa lên tiếng, đúng lúc này, một quản sự bá phủ ở bên ngoài thấy các chủ tử cuối cùng cũng ló mặt thì vội chạy tới nói:
– Bá gia, khách khứa tới hơn phân nửa rồi, rất nhiều người muốn nói chuyện với ngài, còn hỏi tại sao đại thiếu gia đột nhiên bế tân nương tử chạy đi, nhị thiếu gia và đại tổng quản đang lo liệu trong sảnh. Có khách dễ tính, nhưng có khách cứ gặng hỏi mãi, ví dụ Tiết đại thiếu gia chơi thân với đại thiếu gia, và Sầm thế tử của Long Xương hầu phủ nữa, vị gia này trước đây không nói được mấy câu với đại thiếu gia, không biết chen chân tham gia làm gì, còn nói muốn cùng Tiết đại thiếu gia đi tìm đại thiếu gia, nhị thiếu gia bị họ quấn lấy, gấp đến toát mồ hôi…
Nhị thiếu gia mà ông ấy nói chính là trưởng tử của Phương bá gia – Phương Hàn Thành. Phương bá gia đột nhiên bỏ đi, để lại hắn ở bên ngoài tiếp khách.
Phương bá gia không phản ứng gì với hoàn cảnh rắc rối của nhi tử, nhưng vừa nghe ba chữ “Sầm thế tử” là đáy mắt toát lên đốm lửa không kiềm chế được. Đúng, Từ gia chưa bao giờ là mục đích nhắm đến của ông ta, mục đích của ông ta chính là Long Xương hầu phủ.
Nếu điệt nhi thuận theo mưu tính của ông ta, thì từ Từ gia tới Sầm thế tử, rồi từ Sầm thế tử tới Long Xương hầu, sẽ dính líu cả một đường dây. Long Xương hầu năm xưa cướp chức vụ khỏi tay ông ta thế nào, ông ta có thể khiến nó đổi chủ trở về thế nấy.
Nhưng bây giờ nghĩ những điều này đều uổng phí, Phương Hàn Tiêu không phối hợp. Là nhân vật mấu chốt nhất, ở vấn đề quan trọng nhất, y đã bóp cổ họng Phương bá gia.
Phương Hàn Tiêu là nam đinh duy nhất còn lại của chi trưởng, y đồng ý theo cách nói của Từ đại phu nhân là Vọng Nguyệt bị bệnh nên đổi thành Oánh Nguyệt, đồng nghĩa cả chi trưởng đều chấp nhận chuyện này.
Phương bá gia đương nhiên có thể vẫn phơi bày chân tướng Từ gia lừa hôn, Từ gia ít nhiều vẫn sẽ mất mặt, nhưng sau đó thì sao? Cả nhà Từ gia xấu hổ chết cũng không có tí giúp ích nào cho ông ta.
Hồng phu nhân mất kiên nhẫn, mắng quản sự:
– Tránh sang một bên!
Sau đó, bà ta nói nhỏ với Phương bá gia:
– Bá gia, hay là, để lọt tí gió đến chỗ lão thái gia, Tiêu nhi là mạng của lão thái gia, nó chịu uất ức thế này, lão thái gia chắc chắn sẽ không bỏ qua, để lão thái gia ra mặt bắt Từ gia cho lời giải thích là danh chính ngôn thuận…
Đâu phải không ai quản được Phương Hàn Tiêu, phía trên y còn một lão tổ phụ cơ mà.
Phương bá gia trầm ngâm chốc lát, cắn răng lắc đầu:
– Không được, chính vì lão thái gia thương nó nên nghe xong chắc chắn phẫn nộ, nếu lỡ giận quá quy tiên, dù lúc đó kéo được Long Xương hầu xuống thì đã sao? Ta chẳng qua chỉ may áo cưới cho người khác mà thôi.
Thế này không được, thế kia cũng không được, Hồng phu nhân nóng nảy xé khăn, nói chuyện không kiêng dè gì nữa:
– Đúng là đồ tai vạ! Lúc nó không ở đây cũng có thể làm hỏng chuyện. Năm xưa Sầm gia cướp chức tổng binh quan từ nhà chúng ta, chính là nhờ buông lời gièm pha trước mặt hoàng thượng, nói bá gia thượng vị bất chính, có hiềm nghi mưu hại điệt nhi, nên mới kích hoàng thượng nổi lòng nghi ngờ. Bây giờ nó về, chúng ta cũng không bắt nó làm gì, lại còn giúp đỡ nó, muốn nó bỏ mối hôn sự nhục nhã này, thế mà nó có tà tâm, muốn chống đối chúng ta!
Phương bá gia nghe lời oán trách của bà ta, mặt đanh lại, ánh mắt u ám.
Hồng phu nhân rất không cam tâm:
– Bá gia, cơ hội lần này rất hiếm có, Từ Vọng Nguyệt và Sầm Vĩnh Xuân mèo mả gà đồng, Long Xương hầu không ở trong kinh, Sầm phu nhân không đáng sợ, lão thái gia chúng ta bệnh nặng… mọi phương diện đều như thiên ý, chỉ cần có thể tấu lên trên chuyện Sầm Vĩnh Xuân quyến rũ thê tử Tiêu nhi, nhằm hoàn thành trò gian trá ấy mà thậm chí giật dây Từ gia đem thứ nữ ra gả thay, khiến lão thái gia tức giận bệnh tình trở nặng, thì chức vụ của Long Xương hầu chắc chắn không giữ được…
– Đừng nói nữa.
Giọng Phương bá gia khàn khàn u ám ngắt lời bà ta.
Thời cơ không thể mất, cơ hội không tới nữa, đạo lý này ông ta không hiểu sao?
Nhưng… người tính không bằng trời tính.
***
Vợ chồng Phương bá gia bị quản sự cản trở, dừng lại thương lượng một lúc, trong thời gian đó, mục đích của Phương Hàn Tiêu đã rõ ràng, y kéo Oánh Nguyệt đi vào chính đường.
Xung quanh bỗng chốc huyên náo hẳn lên, rất nhiều người tới đón, nhao nhao hỏi chuyện Phương Hàn Tiêu.
Khách khứa bên ngoài bao gồm cả các thân thích chỉ biết tân lang bỗng dưng bế tân nương tử chạy đi, chứ không biết rốt cuộc tại sao, bây giờ thấy người đến thì chen nhau tới hỏi.
Oánh Nguyệt cảm giác được cánh tay đỡ nàng đã rút đi, sau đó không biết Phương Hàn Tiêu làm động tác gì, một giọng nữ trung niên to giọng cười nói:
– Hóa ra là bị đụng đầu, ta nói mà! Đại thiếu gia thương tân nương tử, bế lên chạy mất, bọn ta ở trong này nghe đều bị dọa không biết xảy ra chuyện gì, người bên ngoài nói đủ kiểu. Đúng rồi, tân nương tử không sao chứ?
Dừng lại chốc lát:
– Không sao thì tốt, không sao thì tốt, rõ ràng là chuyện tốt thường hay gặp trắc trở thôi mà. Nào, tránh ra cho tân lang tân nương bái đường, có lời gì sau này hẵng nói, đừng để lỡ giờ lành!
Nghe có vẻ bà ấy rất nhiệt tình, hay ôm việc, sơ tán mấy người vây lại. Oánh Nguyệt cảm thấy Phương Hàn Tiêu kéo nàng tiếp tục đi. Nàng không muốn đi, ngốc như nàng cuối cùng cũng biết Phương Hàn Tiêu dẫn nàng đi làm gì, bái đường xong, hoàn thành lễ với y là thật sự phải làm phu thê rồi.
Chuyện này sao có thể chứ!
Nàng hoảng lên, bắt đầu vùng vẫy, nhưng giống như trước đó, hoàn toàn không giãy được, Phương Hàn Tiêu nhận ra nàng không muốn đi, bàn tay trượt xuống ôm lấy eo nàng, gần như trực tiếp xốc nàng lên, đưa nàng đi tiếp.
Người xung quanh thấy vậy, phát ra tiếng cười vang thiện ý. Theo họ thấy, tân nương tử mới bị đụng đầu trong kiệu, cơ thể chắc chắn suy yếu, tân lang dìu thân mật cũng chẳng sao, vả lại ngay cả vết máu mà trước đó Oánh Nguyệt phun lên vạt trước hỉ phục giờ đã sẫm màu cũng có lời giải thích. Chậc chậc, bị đụng không nhẹ đâu, chảy máu luôn kìa, cho nên tân lang càng nên giúp dìu đỡ.
– Ư không…
Nàng nỗ lực lên tiếng dưới khăn voan, Phương Hàn Tiêu rủ mi mắt nhìn đỉnh đầu nàng.
Cô nàng này không muốn gả cho y.
Trước đây y chưa từng nghiêm túc để tâm đến ý chí của nàng, mãi đến lúc này, cuối cùng y mới cảm nhận rõ ràng.
Nhưng, vậy thì sao chứ.
Người hô lễ vào chỗ, tranh thủ cuối giờ lành hô lớn:
– Nhất bái thiên địa!
Oánh Nguyệt trong cơn hoảng loạn sinh ra sức. Nàng không muốn mà lúc này y còn ép nàng nữa, chắc chắn y biết!
Nàng hít sâu một hơi, nỗ lực gom sức, muốn hét to:
– A… khụ khụ!
Nàng dùng sức quá mức, đầu lưỡi về cơ bản đã gần như cầm máu được, vết thương còn rướm máu lại tét ra. Chỉ vậy thôi còn đỡ, tay Phương Hàn Tiêu dìu bên hông nàng đúng lúc này không biết cố ý hay vô tình bấm một cái, nàng bủn rủn trong nháy mắt, chẳng những không nói được mà máu còn hòa với nước miếng làm sặc cổ họng, khiến nàng ho không ngớt.
Các thân thích xem lễ rất kinh ngạc và thông cảm: tân nương tử đúng là bị thương rất nặng! Tự dưng lại ho như sắp đứt hơi thế kia, hèn gì trước đó tân lang không để ý lễ nghi mà trực tiếp bế vào.
Những việc tiếp theo hoàn toàn không do Oánh Nguyệt làm chủ, mọi người đều biết tình trạng nàng không tốt, không ai dám làm gì nàng, chỉ sợ nàng ngã xuống trong hỉ đường, nên phối hợp để họ làm xong ba lạy cho nhanh.
Phương bá gia biết đại thế đã mất nhưng vẫn theo tới, mặt không cảm xúc đứng một bên. Tuy ông ta bây giờ là chủ nhân Bình Giang bá phủ, nhưng ở trường hợp này thì cũng chỉ có thể làm người xem lễ. Dưới nến đỏ lung linh, ông ta liếc nhìn bài vị âm u của huynh trưởng trên ghế chủ, cau mày, dời mắt sang Phương Hàn Tiêu.
Đáy mắt ông ta đầy vẻ ngờ vực, Phương Hàn Tiêu dường như không hề nhận ra, trong phòng đâu đâu cũng là sắc đỏ, trang phục trên người y cũng đỏ, màu đỏ mọi nơi chiếu vào mắt y, tựa như màu sắc vui mừng, lại tựa như màu máu.
Trong tiếng hô lanh lảnh của người hô lễ “đưa vào động phòng”, y dìu Oánh Nguyệt đi về sau.