Gả Thay

Chương 15



Phương Tuệ còn nhỏ nhưng nết không nhỏ, lúc mở miệng lần nữa thì xưng hô cũng thay đổi:

– Tiền thị, hóa ra ngươi cố tình đứng đây để ngăn ta, không biết từ khi nào mà ta thỉnh an lão thái gia cũng phải được ngươi đồng ý hả?

Tiền thị cười xòa:

– Đại tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi nào dám. Là phu nhân căn dặn, lão thái gia bây giờ cần nhất là tĩnh dưỡng, qua vài ngày nữa lão thái gia khỏe, đại tiểu thư quay lại tận lòng hiếu thảo cũng không muộn.

Phương Tuệ gật đầu:

– Ta biết rồi, nhị thẩm càng lúc càng lợi hại, có thể canh giữ tổ phụ rồi…

Tiền thị vội nói:

– Đại tiểu thư đừng nói bậy, sao gọi là canh giữ chứ, thực vì nghĩ cho sức khỏe lão thái gia, bá gia cũng biết và đồng ý mà.

Phương Tuệ ngước đầu:

– Ta nói thì là nói bậy, còn ngươi nói thì là có lý hả?

Giọng cô bé nghiêm nghị:

– Tránh ra! Ta đưa đại tẩu ta đến gặp tổ phụ, không cần sự đồng ý của chi thứ hai các người!

Giọng cô bé cao vút, Oánh Nguyệt ở bên cạnh mà màng tai muốn đau, Đỗ Quyên cũng sợ hết hồn, thì thầm với Oánh Nguyệt:

– Đúng là tiểu thư nhà bá phủ, nhìn khí thế kìa.

Nhưng Tiền thị không hề sợ hãi nhượng bộ, eo bà ta khom xuống nhưng nụ cười chưa từng thay đổi:

– Thưa đại tiểu thư, nếu một mình cô tới, tôi mạo hiểm chọc giận phu nhân cũng sẽ châm chước cho cô một chút, nhưng cô dẫn theo…

Khóe mắt bà ta liếc qua Oánh Nguyệt, giống như không biết nên xưng hô thế nào, bèn trực tiếp bỏ qua:

– …dẫn theo vị này tới, tôi tuyệt đối không dám nhận lời, lão thái gia chưa biết đại thiếu gia đổi cháu dâu, gặp rồi sẽ nói sao đây? Đại tiểu thư biết sức khỏe lão thái gia đấy, không chịu nổi kích thích này đâu ạ.

Bà ta càng nói thì Phương Tuệ càng giận, gương mặt bầu bĩnh giận thành quả táo đỏ. Thú thật đây là điều cô bé suy nghĩ chưa chu đáo, bị Tiền thị khơi ra, trong lòng cô bé hiểu mình lỗ mãng nhưng ngoài mặt sĩ diện, không muốn thừa nhận chịu thua, á khẩu không nói được.

Oánh Nguyệt nghĩ ngợi rồi nói:

– Ẩu về đây, muội vào đi.

Không phải Tiền thị nói một mình Phương Tuệ thì có thể vào sao? Nàng vốn không muốn gặp Phương lão bá gia, về trước là được, còn về phía Phương Hàn Tiêu thì tìm cơ hội khác gặp vậy.

Phương Tuệ vẫn không cam tâm nhưng sắc mặt Tiền thị lại cứng đờ:

– Ơ…

Oánh Nguyệt chợt nhận ra, ngay cả Phương Tuệ bà ta cũng không muốn cho vào, chẳng qua chỉ nói thế thôi.

Phương Tuệ cũng nhận ra, mắt sáng lên, buông tay Oánh Nguyệt lao vào trong. Tiền thị không dám để cô bé vào, nhanh chóng ngăn lại, Vương thị sợ cô bé bị thương, vội che chở, Phương Tuệ nhỏ bé linh hoạt, lách qua chân các người lớn, Tiền thị và Vương thị va nhau, kêu “ui da” một tiếng, đều ngã ra sau.

Oánh Nguyệt há hốc mồm: …

Phương Tuệ đắc ý cười khúc khích, vừa quay đầu cười nhạo Tiền thị vừa chạy nhanh về trước…

– Ui da!

Cười người hôm trước hôm sau người cười, cô bé va vào đùi một người và cũng kêu đau.

Người bị cô bé va không lên tiếng, chỉ kịp thời đưa tay giữ gáy cô bé, tránh cho cô bé ngã bị thương, sau đó bàn tay mảnh khảnh đưa qua vén tóc mái, kiểm tra trán cô bé.

Phương Tuệ như cảm giác được, nhìn chằm chằm vết sẹo trên cổ tay trước mắt, tiếng kêu đau lập tức nuốt trở vào, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại, hất bàn tay kia ra, tự đứng bên cạnh.

Vương thị và Tiền thị lồm cồm đứng dậy, đến trước mặt y hành lễ:

– Đại thiếu gia.

Phương Hàn Tiêu gật đầu, nhìn chằm chằm Vương thị.

Vương thị bẩm báo:

– Dạ thưa đại thiếu gia, đại tiểu thư dẫn đại thiếu phu nhân đến thỉnh an lão thái gia nhưng Tiền tẩu không cho vào, đại thiếu phu nhân định về, để một mình đại tiểu thư vào, ai ngờ Tiền tẩu vẫn không cho, bảo là do nhị phu nhân ra lệnh…

Tiền thị vội biện giải:

– Phu nhân cũng là bất đắc dĩ, là nghĩ cho sức khỏe lão thái gia ạ.

Ánh mắt Phương Hàn Tiêu không hề thay đổi, như nghe lọt mà cũng như không nghe lọt, chỉ vẫy tay với Phương Tuệ.

Phương Tuệ tuy bất hòa với y nhưng lúc nên thức thời vẫn rất thức thời, nắm tay Oánh Nguyệt đi:

– Đại tẩu, chúng ta vào thôi, ta xem ai dám cản.

Bước chân Oánh Nguyệt hơi khựng lại nhưng thấy Phương Hàn Tiêu đứng yên không nhúc nhích, không có ý ngăn cản thì chầm chậm đi theo.

Tiền thị cuống lên:

– Đại thiếu gia, như vậy không được…

Phương Hàn Tiêu quay đầu, không biết y ra hiệu gì mà một người hầu đang xem xét dược liệu dưới mái hiên đứng lên bước tới, cười nói:

– Tiền tẩu, tẩu luôn miệng nói người khác sẽ gây trở ngại lão thái gia dưỡng bệnh, thế mà tẩu lại tranh cãi ầm ĩ còn đánh nhau ở đây, không sợ làm ồn lão thái gia à? Mời tẩu đi cho.

Người hầu đó vừa nói vừa đẩy Tiền thị, kiên quyết đưa bà ta ra ngoài.

Tiền thị tức giận nhưng hết cách, dẫu sao cũng không dám làm ồn ở cổng Tĩnh Đức viện, bèn giậm chân, xoay người nhanh chóng rời đi.

Phương Tuệ đi khập khiễng qua nhìn, nói:

– Chắc chắn là đi mách nhị thẩm rồi, hừ.

Tranh thủ khoảng trống này, Oánh Nguyệt nói với Phương Hàn Tiêu:

– Ta muốn nói chuyện với hinh.

Phương Hàn Tiêu nhìn nàng, khẽ gật đầu, xoay người đi.

Oánh Nguyệt vội theo sau, Phương Tuệ không hiểu, quay đầu cũng muốn đi theo, Vương thị kéo cô bé lại, nói:

– Đại tiểu thư, đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân nói chuyện, người không nên nghe, người và ma ma cứ đợi ở đây một lát nhé. Chờ đại thiếu phu nhân ra, nếu đại thiếu gia đồng ý cho người dẫn đại thiếu phu nhân đi thỉnh an lão thái gia thì người hẵng đi.

Phương Tuệ không vui nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý. Cô bé không muốn đứng ì chung với Vương thị trong viện, nhìn quanh quất rồi nhanh chóng chạy tới chỗ dưới mái hiên xem người hầu trở dược liệu.

Oánh Nguyệt theo Phương Hàn Tiêu vào một gian phòng nhỏ.

Vừa vào, Oánh Nguyệt liền vội nói:

– A muốn về nhà.

Nàng vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ này, gả cho Phương Hàn Tiêu là điều quá không tưởng tượng nổi, nàng tìm đến Phương Hàn Tiêu là vì cảm thấy có lẽ còn cơ hội thay đổi.

Phương Hàn Tiêu dừng bước, sau đó tiếp tục đi đến bên bàn, nơi nào y ở thì nơi đó ắt có giấy bút, y nhanh chóng viết mấy chữ đẩy sang.

Oánh Nguyệt đầy hi vọng bước lên xem: “Không được.”

Tại sao không được?

Bị từ chối quá dứt khoát, Oánh Nguyệt cuống lên:

– Nhà a hông đúng…

Nàng cuống lên nói nhanh, mà nói nhanh thì nói không rõ ràng, suýt phun nước miếng. Nàng quẫn, lén nhìn Phương Hàn Tiêu, thấy hình như y không chú ý, bèn vội ngậm miệng.

Trên bàn còn một cây bút lông nhỏ, nàng nảy ra một ý nghĩ, cũng cầm lấy viết: “Nhà ta đưa ta đến gạt huynh là không đúng, nhưng huynh bắt ta lại cũng không đúng. Ta cho huynh biết, đại tỷ của ta giả bệnh đấy, huynh đổi tỷ ấy về là được.”

Thỏ cuống lên cũng biết cắn người, nàng làm vậy là đang bán đứng Vọng Nguyệt, trước đây nàng tuyệt đối không có lá gan này.

Ánh mắt Phương Hàn Tiêu quét qua, ánh mắt lóe lên cảm giác cạn lời – ngay cả tố cáo cũng không có hàm lượng tâm kế nào thế này.

Cổ tay y xoay chuyển, viết trả lời nàng: “Thật à?”

Oánh Nguyệt vội vã gật đầu.

Phương Hàn Tiêu đi bút không ngừng, viết: “Vậy ta không thể cưới nàng ta.”

Oánh Nguyệt: …

Nàng phản ứng lại, thế chẳng phải chứng thực vị hôn thê của y không muốn gả cho y sao?

Nàng hối hận vo tờ giấy, lại viết: “Ta là muội muội của đại tỷ, ta cũng không tốt, huynh đưa ta về, huynh cưới người khác mới tốt.”

Phương Hàn Tiêu: “Không.”

Lần từ chối này còn ngắn gọn dứt khoát hơn lần trước, Oánh Nguyệt thấy thì không chỉ cuống mà còn hơi giận, chữ viết to hơn: “Ta muốn về nhà!”

Phương Hàn Tiêu viết chữ như rồng bay phượng múa: “Nàng đã xuất giá, nơi này chính là nhà nàng.”

Oánh Nguyệt giãy giụa: “Nhưng người gả cho huynh lẽ ra là đại tỷ.”

Phương Hàn Tiêu cuối cùng nhìn tờ giấy của nàng lâu hơn chút. Khi nàng quýnh lên, nét chữ không còn xinh đẹp tinh tế như tiểu thư khuê các thông thường, chỗ nét bút chuyển ngoặt gọn gàng rõ rệt, nhờ đó toát lên nét phóng khoáng.

Không biết nàng luyện thế nào mà được nét chữ này, có câu nét chữ nết người, cũng không hoàn toàn đúng.

Vì y hơi dừng lại nên Oánh Nguyệt tưởng y đang lựa chọn, thế là nàng lại dấy lên hi vọng. Y và trưởng tỷ của nàng đã đính hôn quá lâu, nàng chưa từng gặp y, nhưng mỗi lần nhắc đến y ở Từ gia, nàng luôn xem y là đại tỷ phu, bây giờ bỗng dưng bảo nàng thay vào, nàng không tiếp nhận nổi, cảm thấy không thể được. Nếu Từ đại phu nhân gả bừa nàng cho người khác thì chưa chắc nàng phản ứng mạnh như vậy, có lẽ nàng chỉ khóc lóc một trận rồi chấp nhận.

Nàng đang nghĩ ngợi thì bút của y lại di chuyển: “Trong sạch của nàng đã mất, làm sao về được.”

Oánh Nguyệt bị dọa, mắt trợn tròn… Nàng… nàng… nàng sao lại là “trong sạch đã mất”?!

– A không…!

Phương Hàn Tiêu hơi cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt trong veo của nàng nhìn thấy đáy, vì bị kinh hãi nên sóng mắt rung rung, giống như khe suối trong núi tình cờ bị con cá nhỏ nhảy lên làm kinh động.

Oánh Nguyệt bị dọa quá mức, bắt gặp ánh mắt y thì chợt tỉnh táo lại: tối qua nàng ngủ trong tân phòng, một cô nương ngủ trong phủ một nam nhân cả đêm thì nói gì đến trong sạch? Chẳng phải chính là mất rồi ư.

Phương Hàn Tiêu có hay không có ở tân phòng không thể quyết định điều gì, trong mắt người ngoài chính là như vậy, nếu nàng không phục không chịu nhận thì chỉ còn một con đường: tự sát để bảo vệ trong sạch.

Vậy may ra có thể khiến người khác than thở với thi thể nàng một câu: hóa ra là người trinh liệt.

Nhưng Oánh Nguyệt không muốn!

Nàng từ nhỏ lớn lên trong sự bỏ mặc nhưng cũng từng được dạy chút ít về nữ giới (1). Nàng cũng là nhờ vậy mới biết chữ, nhưng loại sách đó cực kỳ khô khan, rõ ràng không thú vị như tiểu thuyết du ký, nàng học thì có học nhưng hoàn toàn không đọng lại được gì, Từ đại phu nhân không xem trọng nàng, không rảnh kiểm tra bài tập của nàng, không ai quan tâm nên nàng chỉ qua quít lấy lệ rồi thôi.

(1) Nữ giới: những bài học giáo dục về hành vi, cách cư xử của phụ nữ cổ đại.

Bởi thế, những phép tắc nên hiểu nàng đều hiểu, nhưng có để bụng hay không lại là chuyện khác, nói đơn giản chính là: tính giác ngộ của nàng không cao.

Bảo nàng gả cho Phương Hàn Tiêu thì nàng không muốn, nhưng bảo nàng vì vậy mà dùng cái chết để tỏ rõ chí mình thì nàng càng không làm.

Phương Hàn Tiêu không nhìn nàng, cúi đầu thu lại những tờ giấy đã viết. Y đã có được đáp án từ vẻ mặt có gì lộ nấy của nàng, xem ra người đơn thuần ngu ngốc chưa hẳn hoàn toàn xấu, nàng tìm được lối thoát nhanh như vậy là điều ngoài dự liệu của y.

Đương nhiên, đối với y, tương tự, cũng không phải điều xấu.

Oánh Nguyệt cảm thấy mình vẫn đang tranh đấu, muốn hỏi tại sao y muốn chấp nhận nàng, nhưng lời đến bên môi thì dừng lại, trực giác mách bảo nàng sẽ không có được câu trả lời chân chính.

Phương Hàn Tiêu đã dùng bút giải thích vấn đề này, nhưng điều đó không thể nào giải thích sự bình tĩnh khác thường của y. Hôn nhân đại sự gặp phải loại chuyện lừa gạt như vậy, dù y không thể dùng lời nói để tỏ lòng phẫn nộ thì vẫn có thể dùng tứ chi, đập ly đá ghế gì gì đó, những phản ứng này giả vờ cũng đâu khó, nhưng y lại không hề có.

Oánh Nguyệt không cách nào không nghĩ nhiều, nàng không biết phía sau sự bình tĩnh của y ẩn giấu điều gì, thậm chí không hiểu sao nàng cảm thấy ngay cả sự bình tĩnh này cũng là do y cố ý khống chế mà ra.

Bản năng xu lợi tránh hại khiến nàng hơi sợ y, tuy nhìn từ bề ngoài thì y đối xử với nàng rất tốt.

Phương Hàn Tiêu thu dọn xong những tờ giấy đã viết, đi tới ngồi trước bếp thuốc dưới cửa sổ, nhét giấy vào đốt.

Tay chân y đều mảnh khảnh, bờ vai rộng rãi, lưng ong tay vượn, Oánh Nguyệt không biết thưởng thức, không nói rõ được là đẹp chỗ nào, chỉ cảm thấy tư thế ngồi của y rất đường hoàng, tâm trạng nàng không khỏi thả lỏng: trừ không thể nói chuyện, thì đại… đại tỷ phu cũ này trông không có gì không tốt, nếu đại tỷ không chê mà gả qua, thì hai người chắc hẳn cũng sống rất tốt, không cần người gánh trách nhiệm như nàng đứng đây thấp thỏm lo âu.

Phương Hàn Tiêu đưa từng tờ từng tờ giấy vào trong bếp, Oánh Nguyệt chỉ đứng đó, không có việc gì làm, thấy y đốt xong, đứng dậy cầm cái khăn bên cạnh lau tay, sau đó mở nắp ấm thuốc trên bếp ra xem, xem xong thì lấy khăn quấn tay cầm ấm thuốc, bưng ấm thuốc lên.

Tất cả động tác của y đều rất thuần thục, không chần chờ nhìn quanh, xem ra là đã làm thành quen.

Sau đó nữa, y đi ra cửa.

Oánh Nguyệt bị ngó lơ hơi bối rối, Phương Hàn Tiêu hiển nhiên là bưng thuốc đi hầu Phương lão bá gia, nàng nhất thời không biết nên làm gì. Nếu nàng ra ngoài thì chỉ có thể về tân phòng, nhưng ở đây đợi thì không biết nói gì với y.

Tiến thoái lưỡng nan.

Trong lúc nàng do dự, Phương Hàn Tiêu đã đi ra ngoài.

Phương Tuệ nhìn thấy bèn lạch bạch chạy tới gọi nàng:

– Đại tẩu, chúng ta cũng đi thôi.

Vương thị vội bước qua:

– Đại tiểu thư đợi thêm đã, giờ này lão thái gia phải uống thuốc. Chúng ta chờ lão thái gia uống thuốc xong mới hỏi đại thiếu gia, nếu đại thiếu gia thấy không sao thì chúng ta mới đi.

Bà nói rất hợp lẽ, Phương Tuệ bĩu môi:

– Được thôi.