Đúng lúc này, Ngô tẩu của nhà bếp mang hộp cơm vào, bỗng dưng thấy cả phòng đầy người thì sững ra, sau đó vội hành lễ với Phương Hàn Tiêu:
– Thưa đại thiếu gia.
Sắc trời bên ngoài đã nhá nhem tối, tới giờ ăn cơm.
Ngọc Trâm bước qua giúp Ngô tẩu cùng nâng hộp cơm lên bàn, nhân đó đưa mắt ra hiệu với Oánh Nguyệt bên cạnh bàn.
Oánh Nguyệt:
– …Hả?
Thực ra nàng và Ngọc Trâm rất ăn ý, biết ý Ngọc Trâm bảo nàng lên tiếng giữ Phương Hàn Tiêu lại dùng cơm, nhưng… ánh mắt nàng lướt đi, vô tâm giả vờ không hiểu, cúi đầu nhìn chằm chằm hộp cơm.
Nàng vẫn còn xấu hổ, mà ánh mắt của Ngọc Trâm không hiểu sao lại khiến nàng nhớ tới những lời trước đó của Hồng phu nhân bảo nàng làm thế này thế nọ để dỗ nam nhân, thế là nàng càng xấu hổ, và có chút khó chịu. Phương Hàn Tiêu giúp nàng đưa nha hoàn về, lẽ ra nàng nên khách sáo với y, nhưng nàng không nói được.
Ngọc Trâm bị nàng giả ngu làm cho dở khóc dở cười, nhưng không phải đã hết cách. Oánh Nguyệt không chịu nói, Ngọc Trâm liền trực tiếp cười nói với Phương Hàn Tiêu:
– Đúng lúc quá, nếu đại thiếu gia không bận thì ở lại cùng dùng cơm ạ?
Phương Hàn Tiêu nhẩm tính thời gian. Thuốc sắc thêm một khắc nữa là được, y về trước tiên phải hầu hạ Phương lão bá gia uống thuốc, sau đó mới có thể ăn cơm, một mình y cũng không cần đi tới nhà bếp lấy cơm canh, thế là gật đầu.
Ngọc Trâm vui vẻ, mặt Oánh Nguyệt sụp đổ, lặng lẽ trừng nàng ấy. Lần này đến lượt Ngọc Trâm giả ngu không nhìn thấy, nàng ấy mở nắp hộp bày cơm ra ngoài, Đỗ Quyên cũng qua giúp đỡ.
Sáu nha hoàn đứng xa mấy bước, không biết rốt cuộc mình sẽ ra sao, muốn tìm việc để làm, nhưng không ai ra lệnh, họ không dám di chuyển.
Phương Hàn Tiêu tự kéo ghế ngồi xuống, Oánh Nguyệt tránh qua bên cạnh, khóe mắt thoáng thấy họ, nàng nhớ lại lại thấy khó chịu, vội hơi khẩn cầu nói với Phương Hàn Tiêu:
– Ha không sao đâu, không cần nhiều người như vậy.
Thú thực, nàng không quá để ý Lưu Tiên và Lan Hương, người nàng thật lòng muốn bỏ là mấy người được phái cho nàng đây cơ.
Sáu người mà nhiều hả?
Suy nghĩ của Phương Hàn Tiêu khác nàng, bỏ sáu người này không khó nhưng vẫn phải chọn người khác để bù vào, y đâu lắm thời gian quản lý chuyện nha hoàn của nàng chứ.
Y nhìn nàng như thường, không biểu cảm gì, rồi dời ánh mắt.
Oánh Nguyệt: …
Nàng nhìn mặt Phương Hàn Tiêu, thấy y không gật đầu cũng không lắc đầu. Nàng lại nhìn tay y, nhìn một lúc, bàn tay thon thả của y cũng chỉ để đó không nhúc nhích, không có vẻ định viết chữ, cuối cùng nàng nhận ra là y bơ nàng.
Oánh Nguyệt thất vọng, không dám nói với y nữa. Đỗ Quyên thấy nàng đứng mãi thì qua kéo ghế cho nàng ngồi, nàng đành ảo não ngồi xuống.
Chỉ chốc lát cơm canh đã bày xong, Phương Hàn Tiêu bắt đầu tự ăn.
Y ăn cơm nhanh, chén cơm Oánh Nguyệt mới vơi tí xíu mà y đã ăn xong hai chén.
Phương Hàn Tiêu đặt đũa gỗ khảm bạc xuống dừng bữa. Y không quan tâm Oánh Nguyệt, trước đó đòi hai nha hoàn về cho nàng, lại thu xếp cơm nước cho nàng, y thấy mình đã đối đãi với nàng không tệ nhưng thực tế chỉ là bảo đảm những đãi ngộ sinh hoạt cơ bản nhất cho nàng chứ không còn gì khác, ngay cả vết thương của Oánh Nguyệt y cũng không để bụng.
Bây giờ thấy nàng ăn một bữa cơm vất vả như vậy, y mới thực sự chú ý.
Bên Phương lão bá gia đang chờ hầu hạ, Phương Hàn Tiêu không có thời gian đợi nàng từ từ ăn xong, bèn đưa tay lấy chén cơm của nàng, ra hiệu nàng xoay qua.
Oánh Nguyệt đang tập trung ăn (nàng không dám không tập trung, hễ thả lỏng là rất dễ sơ ý đụng phải vết thương), bỗng dưng chén cơm bị lấy mất, nàng ngơ ngác giơ đũa quay đầu, miệng còn hơi há.
Phương Hàn Tiêu viết lên bàn: “Há miệng.”
Oánh Nguyệt hoàn hồn, chớp mắt, không há, ngược lại cảnh giác khép chặt miệng.
Đang ăn cơm mà, sao lại bảo nàng há miệng, dị quá, cũng khó coi nữa.
Phương Hàn Tiêu không có thời gian, không rảnh nói tỉ mỉ với nàng, bàn tay duỗi qua bóp gương mặt trắng hồng của nàng, ép nàng há miệng.
Oánh Nguyệt:
– …Ớ!
Nàng ngây người, chưa có ai đối xử với nàng như vậy, không chỉ miệng há tròn mà mắt cũng mở to tròn tròn, toàn thân là trạng thái kinh ngạc sững sờ.
Phương Hàn Tiêu chưa hài lòng, đầu ngón tay thêm chút sức để nàng há to hơn.
Oánh Nguyệt cuối cùng phản ứng lại, quẫn bách đến độ đỉnh đầu muốn bốc khói. Nàng giãy giụa, đồng thời nỗ lực lùi vào sâu trong ghế, muốn tránh khỏi y.
Quậy gì chứ.
Phương Hàn Tiêu híp mắt.
Y không buông tay, tay kia muốn viết lời giải thích, nhưng Oánh Nguyệt chỉ lo giãy giụa chứ không nhìn lên mặt bàn. Ngọc Trâm đứng hầu bên cạnh chợt hiểu ra, vội nói:
– Tiểu… đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia muốn xem vết thương của người, người ngồi yên để đại thiếu gia xem, nếu cần dùng thuốc, cũng tiện mời đại phu qua, không để lỡ ạ.
Oánh Nguyệt co người trong ghế khựng lại.
Hôm qua nàng đục nước béo cò lừa được một chén thuốc uống, nhưng khi đó tình hình hỗn loạn, Vương đại phu chỉ nói là sau này ráng dưỡng cho tốt, còn có cần uống thuốc nữa hay không thì ông không nói rõ, nếu cần mà nàng không uống, tự mình dưỡng một cách mơ mơ hồ hồ rồi dưỡng không khỏi, về sau thật sự ngọng luôn là toi.
Bị ám ảnh nói ngọng bao phủ, Oánh Nguyệt cuối cùng không nhúc nhích nữa.
Nhưng chỉ không nhúc nhích thôi chưa đủ, một ngón tay của Phương Hàn Tiêu đang bóp quai hàm nàng chỉ chỉ, ra hiệu giục nàng thè lưỡi ra.
Ngọng ngọng ngọng…
Oánh Nguyệt muốn bốc khói, mi mắt đen dài rung rung, gắng cổ vũ (hù dọa) bản thân, cuối cùng thè lưỡi ra một đoạn, tự cảm thấy mình ngốc không chịu được.
Trong lòng nàng thậm chí oán trách chính mình: đụng vào đầu cũng tốt mà, tại sao cứ phải là cắn lưỡi cơ chứ!
Nàng cắn bị thương bên trái lưỡi, máu không còn chảy nữa nhưng vết thương hầu như không thay đổi gì, để lại một vết máu rất rõ ràng, phần lưỡi xung quanh vết máu đó hơi sưng, có chút thối rữa. Vì vết thương ở trong miệng, lúc nào cũng có nước miếng bôi trơn nên không bẩn, chỉ là trông rất đáng thương.
Phương Hàn Tiêu nhìn rõ rồi buông tay.
Oánh Nguyệt ngửa ra sau, hai tay vội cùng che miệng.
Phương Hàn Tiêu không làm gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Ngọc Trâm nhớ ra, vội cản:
– Đại thiếu gia dừng bước.
Nàng ấy xoay người vội vã đến tủ đứng bằng gỗ tử đàn lấy bao lì xì kia ra, hai tay dâng cho Phương Hàn Tiêu:
– Món quà này quá quý giá, đại thiếu phu nhân nhận e không hợp lý, muốn giao lại cho đại thiếu gia bảo quản. Ngoài ra, nô tỳ muốn hỏi, không biết của hồi môn của đại thiếu phu nhân đặt ở đâu, y phục và vật dụng của đại thiếu phu nhân đều ở trong đó, tân phòng không có chúng, hơi bất tiện ạ.
Phương Hàn Tiêu cau mày, ánh mắt quét qua trong phòng. Hồng phu nhân đã nhét đủ các thông phòng muốn cho y qua đây, y còn tưởng đã qua một ngày, của hồi môn cũng nên đưa tới rồi, ai ngờ vẫn chưa.
Điều này không lạ, y còn không để tâm đến Oánh Nguyệt, chẳng lẽ Hồng phu nhân lại thực tâm nghĩ cho nàng hay sao, mọi hành động chẳng qua đều xuất phát từ lợi ích của mỗi người mà thôi.
Y nhìn Oánh Nguyệt. Nàng đưa lưng về phía y, cơ thể nhỏ nhắn gầy gò bị lưng ghế che quá nửa, phần lộ ra đúng là bộ giá y cũ hôm qua, y không để ý, giờ nghĩ lại mới nhớ rõ, vạt áo trước của nàng có vết máu bẩn.
Nàng đã mặc tạm bộ y phục như vậy cả ngày, của hồi môn cũng không dám đòi, bị ép tới đường cùng, phải mượn cớ trả bao lì xì cho y để nha hoàn tiện thể lên tiếng.
Nữ tử Từ gia này được cưới về theo cách thế kia, y cảm thấy những gì mình làm không tính là bạc đãi nàng, nhưng thực tế nàng ngốc đến mức không biết phơi bày chỗ khó xử của mình.
Phương Hàn Tiêu chầm chậm bước về, đến bên Oánh Nguyệt, y viết cho nàng xem: “Mọi việc hôm qua đều do nhị thẩm xử lý, của hồi môn của nàng chắc cũng ở chỗ nhị thẩm, bảo sáu nha hoàn kia đi lấy, nếu không lấy được thì họ cũng khỏi về.”
Khóe mắt Oánh Nguyệt liếc theo ngón tay y di chuyển. Xem xong, mắt nàng sáng rực: ý hay thế này, sao nàng không nghĩ ra nhỉ?
Nàng ngồi thẳng người dậy, từ từ nói từng chữ một cho Ngọc Trâm. Ngọc Trâm chăm chú nghe xong, cũng cảm thấy rất hay, mặt tươi phơi phới xoay người, lặp lại câu đó cho sáu nha hoàn luôn đứng ở góc phòng.
Sáu nha hoàn: …
Đúng là cực kỳ xui xẻo, nhưng họ không thể không nghe. Nếu muốn hầu hạ ở tân phòng mà việc đầu tiên chủ nhân dặn lại không làm được, chính họ cũng cảm thấy không còn gì để nói.
Cả đám kéo nhau đi chậm chạp ra ngoài như đám mây đen.
Phương Hàn Tiêu đi theo.
Tay Ngọc Trâm vẫn cầm bao lì xì, vội đuổi theo hai bước, Phương Hàn Tiêu như có mắt phía sau, khoát tay với nàng ấy rồi tự mình rời đi.
Ý của y rõ ràng là không muốn lấy bao lì xì, Ngọc Trâm không tiện dây dưa nữa, ngập ngừng dừng bước.
– Đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia không nhận, làm sao đây ạ?
Da đầu Oánh Nguyệt đơ một lúc. Ngọc Trâm gọi nàng như vậy trước mặt người ngoài còn đỡ, bây giờ riêng tư với nhau mà cũng đổi xưng hô, nàng nghe cứ lạ lạ sao sao, nhưng suýt phải chịu thiệt vì chuyện này nên dù không quen đến mấy, nàng chỉ có thể thuyết phục bản thân từ từ tiếp nhận.
Nàng cũng không biết nên làm sao với bao lì xì này, Phương Hàn Tiêu không muốn lấy, nàng không thể cố chấp đuổi theo quyết nhét cho y, đành nói:
– Tạm thời… để đó đi.
Nàng vừa nói vừa giơ tay che quai hàm, cẩn thận xoa xoa. Lực tay Phương Hàn Tiêu không nhỏ, nàng bị y bóp hai cái, bây giờ vẫn ê ê.
Đỗ Quyên thấy, quan tâm hỏi:
– Đau lắm sao ạ?
Không đau lắm, Oánh Nguyệt lắc đầu, lúc này người ngoài đều đi cả rồi, nàng nhìn chiếc rèm còn đong đưa rồi quay đầu lại, hơi khổ não hỏi Đỗ Quyên:
– Lúc nãy ha có phải gu như chó không?
Đỗ Quyên phì cười:
– …Tiểu thư nói gì thế chứ!
Nàng ấy vui, quên cả đổi xưng hô.
Ngoài bức rèm, Phương Hàn Tiêu mới bước một chân qua ngưỡng cửa chứ chưa đi: …
Từ khi sinh ra đến nay, lần đầu tiên y nghe một tiểu thư khuê các nói về bản thân như thế.
Giọng ngây thơ của Oánh Nguyệt vọng qua bức rèm:
– Ha cảm thấy giống lắm, ôi, ngốc chết được.
Khóe miệng Phương Hàn Tiêu giật giật, nhớ lại bộ dạng nàng lúc nãy trong tay mình: đúng là có chút ngốc, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy.
Y bước khỏi ngưỡng cửa, tăng tốc bước đi.
Oánh Nguyệt không biết, nói xong lại chậm rì rì ăn nốt phần cơm của nàng, ăn xong thì Vương đại phu ở Tĩnh Đức viện qua.
Ông khám lại cho Oánh Nguyệt một lượt. Oánh Nguyệt không có chướng ngại tâm lý gì với đại phu, nghiêm túc há to miệng cho ông xem. Vương đại phu xem xong, tỏ ý là tốt nhất nàng vẫn nên uống thêm hai thang thuốc, nàng gật đầu đồng ý. Vương đại phu được Phương Hàn Tiêu căn dặn, biết chỗ nàng không có gì cả nên không kê đơn mà tự về Tĩnh Đức viện, gọi một người hầu nấu thuốc đưa qua.
Lúc Oánh Nguyệt uống thuốc thì sáu nha hoàn đến chỗ Hồng phu nhân đòi của hồi môn có một người trở về truyền lời của Hồng phu nhân: Hôm nay đã muộn, của hồi môn sáng mai sẽ đưa qua.
Lời tác giả: Không vội, chữa thương đã, của hồi môn về, bắt đầu vào quỹ đạo chính mới triển khai nội dung kế tiếp của truyện.