Oánh Nguyệt không thật sự siêu thoát đến mức không để ý phần của hồi môn còn lại, nàng chỉ tạm thời không để ý tới, muốn tìm thứ nàng muốn nhất trước mà thôi.
Cuối cùng nàng đã tìm được nó ở đáy rương. Đó là một quyển sách trông rất sơ sài, không có trang bìa, không có tên sách, thậm chí gọi nó là “sách” cũng có phần miễn cưỡng, vì nó chưa được in cũng chưa được phát hành, thế gian chỉ có duy nhất một quyển, tất cả các khâu từ viết sách cho đến đóng sách đều do chính tay tác giả làm.
Nội dung sách rất hỗn tạp, có những điều tâm đắc khi đọc sách, có bút ký khi đi du lịch các nơi, có suy nghĩ về chính sách của triều đình, thậm chí có hai vụ án nhỏ khá ly kỳ, tổng cộng năm mươi hai chương, khoảng một trăm năm mươi trang giấy, cầm trong tay khá nặng.
Oánh Nguyệt thở phào, đặt nó bên cạnh mình như bảo bối rồi ép phẳng góc bị quăn và tỉ mỉ dùng tay phủi những sợi lông nhỏ bị xù lên. Chờ khi nàng cẩn thận xử lý xong xuôi, nó vẫn không biến hình, trông vẫn là một quyển sách (hoặc sổ) có bề ngoài xấu xí.
Nhưng đối với nàng, ý nghĩa của nó rất đặc biệt.
Lần đầu tiên nàng biết ngoài những thứ khô khan như “Nữ giới” và “Liệt nữ truyện”, sách còn có thể ghi lại những chuyện thú vị nhất trên đời, chính là nhờ quyển sách này.
Tác giả của nó là tổ phụ của Oánh Nguyệt, người hiển hách nhất mà Từ gia từng có, được ví như Văn Khúc tinh từ trên trời giáng xuống – cố Từ lão thượng thư.
Công vụ của Từ lão thượng thư rất đa dạng, mấy năm cuối đời, ông nhậm chức Hình bộ thượng thư, phụng chiếu chủ trì chỉnh lý “Vấn hình điều lệ”, vô cùng bận rộn. Quyển sách này do ông tranh thủ viết lúc nhàn rỗi hiếm hoi. Vì quá bận nên lâu lâu ông mới viết một ít, không thành hệ thống, không chăm hình thức, cứ thế đóng lại thành sách.
Điều này có vẻ không phù hợp với thân phận của Từ lão thượng thư, nhưng mục đích ông viết quyển này vốn không phải để soạn sách, mà là để mở mang tầm mắt cho trưởng tôn Từ Thượng Tuyên, đồng thời để kích thích hứng thú đọc sách của hắn.
Nói cách khác, quyển sách này lẽ ra thuộc về đích huynh Từ Thượng Tuyên của Oánh Nguyệt. Bây giờ nó rơi vào tay nàng là vì năng khiếu học hành của Từ Thượng Tuyên quả thực rất tầm thường, đã thế còn không có hứng thú học. Nếu không cũng không ép Từ lão thượng thư tới mức đang bận sấp mặt lo chỉnh lý pháp luật mà vẫn phải dành thời gian viết sách cho hắn đọc.
Đáng tiếc, dù Từ lão thượng thư vất vả khổ tâm thế nào chăng nữa cũng không kích thích được kẻ học dốt Từ Thượng Tuyên. Hắn không hứng thú toàn diện đối với việc đọc sách, phàm là thứ gì có gắn chữ là hắn đều không thích, bất kể chữ đó là gì.
Khi ấy Oánh Nguyệt mới học vỡ lòng chưa lâu, đang bị các loại sách “Nữ giới” hành hạ thì tình cờ phát hiện quyển sách bị Từ Thượng Tuyên tiện tay bỏ xó này, nàng lập tức như được mở ra một khung trời mới. Từ lão thượng thư là tiến sĩ xuất thân con nhà nông chính gốc được vào thiên tử đường (1), không có chỗ dựa phía sau, từng bước từng bước thăng tiến lên vị trí thượng thư đều dựa vào năng lực bản thân. Với tài năng văn chương và kinh nghiệm từng trải hơn nửa đời người của ông, mỗi chương ông viết đều tinh túy và thú vị, khiến Oánh Nguyệt còn chưa biết hết mặt chữ mê mẩn vùi đầu vào nó mãi.
(1) Lấy ý từ một bài trong “Thần đồng thi” do Uông Thù biên soạn: “Triều vi điền xá lang, Mộ đăng thiên tử đường; Tướng tướng bổn vô chủng, Nam nhân đương tự cường.” (Sáng còn là nông dân làm ruộng, Chiều đã thành rường cột quốc gia, Quan tướng đâu tự sinh ra, Tự thân nỗ lực mới là nam nhi.)
Khi ấy, Oánh Nguyệt chưa đầy mười tuổi không nói được quyển sách hay chỗ nào, thậm chí rất nhiều chương nàng xem nửa hiểu nửa không, nhưng nàng vẫn thấy nó hay, vả lại còn thú vị hơn “Nữ giới” rất nhiều, nhiều lắm.
Nàng lấy dũng khí lớn nhất trong đời hỏi mượn Từ Thượng Tuyên. Quan hệ giữa Từ Thượng Tuyên và thứ muội rất bình thường nhưng hắn vốn không xem trọng quyển sách này, thế là tiện tay cho Oánh Nguyệt mượn luôn. Sau đó không lâu, Từ lão thượng thư qua đời, Từ Thượng Tuyên hoàn toàn không còn ai quản thúc việc học hành. Hắn vẫn nhớ mình có quyển sách này nhưng không hứng thú muốn xem, mà đã không xem thì không cần đòi thứ muội trả làm gì. Hắn không đòi, thế là Oánh Nguyệt có đủ thời gian để xem một cách trúc trắc, nhân cơ hội đi học để đem vài chữ và câu không biết ra hỏi, mất hai ba năm mới xem xong quyển sách dài năm mươi hai chương ấy. Mà chỉ có thể nói là xem xong, chứ quyển sách này do Từ lão thượng thư viết cho trưởng tôn học hành, không phải viết tiểu thuyết cho nàng đọc, nên những nội dung và đạo lý sâu sắc bên trong cho đến nay nàng vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu thấu.
Đối với nàng, thu hoạch lớn nhất của nàng từ nó là nàng biết được nhiều chữ thông dụng hơn các chữ trong “Nữ tứ thư” (2). Nhờ vậy mà khi Từ đại phu nhân cảm thấy một tiểu thư không cần quanh năm suốt tháng đọc sách làm gì nên không mời nữ tiên sinh nữa, điều này đã không ảnh hưởng lớn đến nàng, nàng đã có thể tự mình đọc sách rồi.
(2) Nữ tứ thư: bốn quyển sách dùng để giáo dục phụ nữ phong kiến, bao gồm “Nữ giới”, “Nội huấn”, “Nữ luận ngữ” và “Nữ phạm tiệp lục”.
Mãi đến lúc ấy, chủ nhân quyển sách này vẫn là Từ Thượng Tuyên. Oánh Nguyệt không nỡ trả nhưng không thể không trả, nàng dây dưa tới mức không thể dây dưa nữa, đành cầm nó đi tìm hắn.
Nhưng ông trời… hoặc Từ đại phu nhân, đã giúp nàng một lần.
Nhờ Từ đại phu nhân ban tặng nên lúc này Từ Thượng Tuyên đã rơi vào tay nhạc phụ. Từ đại phu nhân cực kỳ để tâm tới trưởng tử, để bày tỏ thành ý với ông thông gia, bà ta không để con dâu hầu hạ mình mà cho về nhà mẹ đẻ giúp đỡ nhi tử học hành. Nhạc phụ của Từ Thượng Tuyên nhận phó thác như vậy, vô cùng áp lực, nên dạy dỗ con rể cũng vô cùng có trách nhiệm y như dạy dỗ con trai.
Đối với kẻ học dốt như Từ Thượng Tuyên, điều này là vô cùng thê thảm, còn khổ hơn lúc học với Từ lão thượng thư. Từ lão thượng thư bận rộn hơn nhạc phụ của hắn nhiều, vả lại đã lớn tuổi nên sức lực có hạn, không thể thời thời khắc khắc trông chừng hắn.
Oánh Nguyệt có tranh thủ lúc hắn về nhà thỉnh an để trả sách, nhưng Từ Thượng Tuyên vừa liếc qua là thấy oải. Không phải hắn không xem trọng tâm huyết của Từ lão thượng thư, nhưng hắn thật sự không muốn xem thêm một quyển sách nào nữa. Thứ muội thích nó đến mức lúc đem trả mà mặt đầy luyến tiếc, vậy thì cho muội ấy cũng không sao, đều là người một nhà chứ đâu phải rơi vào tay người ngoài.
Thế là quyển sách ấy cuối cùng rơi vào tay Oánh Nguyệt, và bị Từ đại phu nhân không hề biết nguồn cơn đã dọn sạch sành sanh cho nàng vào lúc gả thay để thêm vào của hồi môn cho đủ số.
Oánh Nguyệt tìm được quyển này lại càng vui, cố sửa sang nó lại, sau đó lấy hai quyển khác đè lên cho nó phẳng phiu hơn, xong xuôi nàng mới đứng dậy hoạt động đôi chân tê rần, lúc này nàng mới có tâm trạng tò mò đi xem những món hồi môn khác.
Trước đó Đỗ Quyên không quấy rầy nhưng vẫn luôn chú ý đến nàng, thấy nàng có vẻ như đã xong việc, nàng ấy mới bước qua cười tươi rói khoe xấp vải màu đỏ tươi ướm lên người Oánh Nguyệt:
– Đại thiếu phu nhân xem màu sắc với hoa văn này nè, vừa đẹp vừa nhẹ lại tôn da nữa, may cả bộ váy bằng vải này chắc chắn sẽ đẹp lắm.
Đối với y phục và trang sức xinh đẹp, lúc Oánh Nguyệt không có thì không muốn, cũng không hâm mộ trưởng tỷ Vọng Nguyệt, nhưng bây giờ nàng có thì cũng vui vẻ thưởng thức, nói:
– Cả bộ liệu có tươi quá không?
Ngọc Trâm cười nói:
– Đại thiếu phu nhân đang tuổi xuân xanh lại là tân nương mới gả, có mặc tươi đến mấy cũng được ạ.
Nghi Phương khéo léo chen lời nịnh nọt:
– Da đại thiếu phu nhân trắng, mặc vào chắc chắn sẽ át nó, đồng thời cũng toát lên khí sắc tốt nữa.
Đỗ Quyên gấp vải lại, giũ giũ:
– Đúng đấy. Tạm thời may trước một bộ, hôm nay em và Ngọc Trâm tỷ sẽ cắt vải ra, mai là có thể may rồi.
Oánh Nguyệt cười tít mắt gật đầu:
– Chúng ta cùng may.
Nàng từng học nữ công nên biết may y phục, có điều nàng học không giỏi, chẳng khác với học “Nữ giới” là bao, chỉ tàm tạm đủ dùng. Trong rương xiêm y cũ kia của nàng, có một nửa là vải do Từ đại phu nhân phát theo mùa, sau đó do nàng và các nha hoàn đóng cửa ở trong phòng cùng may.
Bây giờ có vải mới, nàng cũng nói thế theo thói quen, nhưng Nghi Phương vội nói:
– Sao để đại thiếu phu nhân tự làm chứ ạ? Vậy tụi em ở đây làm gì, nếu đại thiếu phu nhân yên tâm thì cứ giao vải cho em, tối đa ba ngày, em sẽ may xong cho đại thiếu phu nhân ạ.
Oánh Nguyệt ngơ ngác, nàng chợt nhớ ra là bây giờ mình không chỉ có hai nha hoàn, Hồng phu nhân nhét một hơi cho nàng sáu người, tuy phiền nhưng cũng có nhiều người làm việc hơn.
Bất kể ý đồ thật sự của họ là gì, đã đến thì phải làm việc. Oánh Nguyệt không sắp xếp nhiệm vụ gì cả, họ cũng tự tìm việc để làm.
Oánh Nguyệt không muốn giữ họ, nhưng không thể đuổi về thì nàng cũng không làm khó người khác. Ngay cả lên mặt với người khác nàng cũng không biết làm thế nào nên chỉ hơi do dự rồi gật đầu:
– Vậy cô may nhé?
Nghi Phương xem câu hỏi của nàng là mệnh lệnh, lập tức tươi cười:
– Dạ em may!
Nàng ấy ân cần kéo Đỗ Quyên lại hỏi về kích thước y phục của Oánh Nguyệt, sau đó lại thỉnh giáo cụ thể xem nên may kiểu dáng nào đẹp, khổ tà váy cỡ bao nhiêu, trên váy nên thêu hoa văn gì. Nữ tử nói tới chủ đề này luôn rất dễ khơi chuyện, Đỗ Quyên vô cùng phấn khởi thảo luận với nàng ấy.
Oánh Nguyệt trở nên hiếu động, đi khắp nơi trong phòng, nhưng không lâu sau nàng lại quay về bên sách của mình. Không phải các đồ vật mới mẻ không hấp dẫn được nàng, nhưng nàng nhìn xong không thấy có gì lưu luyến, chỉ có sách mới khiến nàng thấy thú vị.
Trong tân phòng không có giá sách nhưng chỗ dựa vào tường cạnh cửa sổ có một cái tủ chén hơi cũ, phía trên là ba dãy hộc vuông, phía dưới là hộc tủ có hai cánh cửa mở, nàng đang nghĩ liệu có thể xếp sách lên đó hay không thì Ngọc Trâm nhìn theo ánh mắt nàng là hiểu ngay nàng nghĩ gì, nàng ấy nói:
– Em nghĩ chắc để được đấy ạ. Là em sơ sót, lẽ ra không nên bảo người để đồ lên đó, giờ sẽ lấy xuống ngay.
Trước đó rối ren, các nha hoàn đã đặt các món trang trí như lọ hoa lên đó, bây giờ nghe Ngọc Trâm nói vậy, họ liền đi lấy xuống. Còn lúc xếp sách lên thì Oánh Nguyệt không muốn người khác làm mà tự nàng xem xét rồi xếp từng quyển một vào hộc theo thể loại và mức độ yêu thích.
Có nha hoàn muốn qua giúp nhưng Oánh Nguyệt lắc đầu:
– Không cần, cứ để ha.
Ngọc Trâm kéo nàng ấy ra, nói khẽ:
– Sách của đại thiếu phu nhân luôn do người tự sắp xếp, sau này không cần quan tâm, chỉ lau bụi bặm là được.
Lát sau, Oánh Nguyệt cuối cùng đã sắp xếp sách xong xuôi, nàng phủi phủi tay, lùi vài bước quan sát, cười tít mắt thỏa mãn.
Lúc này có hai nha hoàn bên ngoài tới, một người bưng vật dụng thư phòng, một người ôm một xấp giấy to. Họ vào hành lễ, bảo là do Phương Hàn Tiêu sai đem tới.
Chắc do hôm qua dùng tay vẽ chữ bất tiện nên y mới sai đem giấy bút tới đây.
Đồ y đưa tới quả thực không ít, chỉ riêng bút đã có bảy tám cây xếp một hàng, Oánh Nguyệt vừa nhìn liền thích cây bút ngọc bích trong số đó, cây bút này thuần màu xanh biếc, màu sắc đậm và đều, được chạm khắc hoa văn trúc.
Lúc ở nhà, Oánh Nguyệt luôn dùng loại bút tre thông dụng nhất chứ chưa bao giờ có cây bút tinh xảo thế này, nha hoàn đưa đồ tới rồi rời đi, nàng không kìm được cầm lên quan sát.
Ngọc Trâm thấy nàng yêu thích như vậy thì nảy ra một ý, bước qua nói nhỏ với nàng:
– Đồ đại thiếu gia đưa tới, hẳn là đại thiếu phu nhân cũng có thể dùng đấy ạ.
Oánh Nguyệt gật đầu:
– Ừm ừm.
Bây giờ nàng muốn thử nó ngay, tuy cán bút hơi lạnh, dùng không quá thoải mái, nhưng nó thực sự rất đẹp, cảm giác như chữ được viết bởi cây bút này sẽ đẹp hơn một ít.
Ngọc Trâm lại nói:
– Con người đại thiếu gia thực ra rất tốt.
Oánh Nguyệt:
– …Ừm.
Nàng đáp qua loa không chú ý, không phải nàng thấy Phương Hàn Tiêu không tốt, chỉ là nàng không cách nào đánh giá y được, lớp sương mù trong lòng nàng mãi chưa tan, khiến nàng không thể nhìn rõ con người của y.
Ngọc Trâm xem như nàng đã nghe lọt, bèn nói:
– Vậy sau này đại thiếu phu nhân và đại thiếu gia hãy sống tốt với nhau. Nếu đại thiếu gia tới thì đại thiếu phu nhân hãy trò chuyện với ngài ấy nhiều hơn.
Oánh Nguyệt buồn bực tìm cớ:
– Chàng không nói được.
Nàng có thể nói gì với Phương Hàn Tiêu chứ? Cứ dị dị sao sao ấy.
Ngọc Trâm bất lực:
– Đại thiếu phu nhân…
Oánh Nguyệt cầm bút nở nụ cười lấy lòng nàng ấy, Ngọc Trâm khuyên không được, đành cười cho qua.
Thực ra nàng ấy không biết khuyên chuyện này, chỉ cảm thấy mình nên nói nên mới nói, nói không được đành thôi.
Hôm nay bận chuyện của hồi môn, thời gian bất giác trôi qua. Muốn thu xếp gọn ghẽ nhiều đồ như vậy chỉ trong một ngày là vô cùng khó khăn, mọi người dọn tạm, để hôm sau làm tiếp.
Buổi sáng Phương Tuệ đến chơi nhưng ở lại không lâu, Vương thị thấy mọi người bận bịu thì chỉ ở một lát rồi dẫn cô bé đi.
Buổi chiều, Phương Hàn Tiêu đến.
Y tới để nói về chuyện lại mặt. Theo lễ nghi thông thường, ngày mai y phải đưa Oánh Nguyệt về Từ gia, nhưng y không muốn đi. Phương lão bá gia hiểu tâm lý của y nhưng vẫn khuyên hai câu:
– Cháu đi đi! Đi thay ông mắng Từ Hoài Anh một trận, hừ!
Phương Hàn Tiêu không nói gì nhìn ông, Phương lão bá gia mới sực nhớ:
– À… cháu không mắng được.
Viết lời mắng chửi ra giấy đâu sướng như mắng xối xả bằng miệng.
Phương lão bá gia rất tiếc nuối, lại hầm hừ:
– Nó chạy không thoát đâu, đợi ông có thể xuống giường, ông sẽ đích thân mắng nó!
Phương Hàn Tiêu chỉ nghe chứ không phản ứng gì.
Phương lão bá gia chợt nhớ ra, bèn giục y:
– Cháu không đi thì thôi, cứ nói vợ cháu phải dưỡng thương, Từ gia không có gan bới móc cháu đâu. Giờ cháu đi nói với vợ cháu một tiếng đi.
Cứ ở mãi Tĩnh Đức viện với lão già như ông làm gì chứ, ông đang ngóng bế chắt trai đây nè.
Thoạt đầu, Phương Hàn Tiêu định sai hạ nhân qua nói, nhưng Phương lão bá gia không chịu, cứ lải nhải thúc giục y mãi, y nghĩ mình đi một chuyến cũng không sao, thế là đích thân đi.
Bước vào viện tân phòng, y thấy tất cả cửa sổ nhà chính đều mở toang, các nha hoàn ra ra vào vào bận rộn.
Bên dưới khung cửa sổ mở là một chiếc bàn mới khiêng từ nơi khác vào, Oánh Nguyệt đang ngồi đó, khuôn mặt hơi cúi về phía cửa sổ, khóe môi đượm ý cười như gió xuân, vui vẻ dùng bút của y viết gì đó trên tờ giấy trải ra.
Phương Hàn Tiêu: …
Nàng đúng là biết chọn, chọn ngay cây bút y thường dùng nhất.