Gả Thay

Chương 27



Lúc này, Oánh Nguyệt cũng cảm thấy rất khó xử.

Hôm nay là ngày lại mặt của nàng, nhưng Phương Hàn Tiêu nói bận việc không đi được, nàng cũng không về, tiếp tục ở trong tân phòng viết danh sách của hồi môn.

Không ngờ nàng không đi thì Từ gia có người đến, nêu rõ muốn tìm nàng.

Người tới không phải Từ đại phu nhân – bà ta không dám đến – mà là Từ nhị lão gia và Từ nhị phu nhân.

Từ đại lão gia có chữ “đại”, đương nhiên ông ta có huynh đệ. Từ nhị lão gia cũng học hành bết bát như Từ đại lão gia nhưng giỏi gây chuyện hơn nhiều. Năm xưa sau khi Từ lão thượng thư nắm Hình bộ, Từ nhị lão gia lập tức vênh váo, muốn mượn uy phong đại tư khấu của phụ thân để kiếm chác cho mình. Ông ta nhắm trúng một cửa hàng có vị trí tốt trong kinh, tới uy hiếp người ta bán lại cho mình với giá rẻ. Không ngờ người có thể đặt chân ở đó không phải hạng vô danh tiểu tốt, sau lưng người ta cũng có chỗ dựa, chỗ dựa sau khi được mách lại bèn ngẫm nghĩ, cảm thấy Từ lão thượng thư có vẻ không phải người như vậy, nên tạm thời không làm gì hết mà tìm người trung gian tiết lộ tin tức cho Từ lão thượng thư.

Từ lão thượng thư suýt tức chết, nhi tử học hành tệ hại đã đành, nhân phẩm lại còn có vấn đề lớn! Trong cơn giận dữ, Từ lão thượng thư đuổi cổ Từ nhị lão gia về quê nhà Dương Châu, nói với tông tộc là giữ Từ nhị lão gia lại cho thành thật, không cho đi khắp nơi gây chuyện nữa.

Từ đó về sau, Từ nhị lão gia rất nhiều năm không còn cơ hội đặt chân đến kinh thành.

Mãi đến hôm nay, Từ nhị lão gia gặp chuyện bị quý nhân ức hiếp, nuốt không trôi cơn giận mới lên kinh cáo trạng, đồng thời nhờ ca ca tẩu tẩu giúp đỡ. Từ đại lão gia kém đến mấy vẫn là một vị quan, vẫn tốt hơn ông ta, cho nên ông ta tới.

Oánh Nguyệt đang ngồi trong nhà thì bị chuyện từ trên trời rơi xuống làm cho hồ đồ: vậy tìm cha nàng là Từ đại lão gia đi chứ, tại sao lại tìm nàng?

Nàng và thúc thúc thẩm thẩm xa cách nhiều năm, đến tướng mạo họ thế nào nàng còn không nhớ rõ, thật sự không thân quen gì hết.

Từ nhị phu nhân năm nay gần bốn mươi tuổi, đi đường tàu xe mệt nhọc đến kinh thành, sắc mặt hơi hốc hác, giọng cũng khàn khàn. Bà ta dùng giọng khàn ấy giải thích, hóa ra họ tìm Từ đại lão gia rồi nhưng chờ mãi không được, không biết ông ấy đi chơi chốn nào, còn Từ đại phu nhân hoàn toàn không nghe họ nói hết, vừa nghe họ đến nhờ vả là nói mình bận việc rồi ra ngoài, không về phòng tiếp khách nữa.

Ở Từ gia, họ nghe ngóng được chỗ của Oánh Nguyệt, bèn tới.

Oánh Nguyệt càng ngơ ngác, nàng thành thật chậm rãi nói:

– Thưa nhị thúc và nhị thẩm, hon không biết gì hết. Con có biết quý nhân nào đâu ạ.

Ấn tượng lớn nhất cũng là ấn tượng cuối cùng của nàng về Từ nhị lão gia là ông ta làm chuyện gì đó chọc giận Từ lão thượng thư, cho nên nàng cảm thấy nhị thúc không phải người tốt, nàng không muốn qua lại với ông ta.

Từ nhị lão gia ho khan:

– Sao lại không biết chứ? Phủ này chẳng phải toàn quý nhân sao? Tam nha đầu, chỉ cần con chịu bắc cầu cho thúc thúc thẩm thẩm là chuyện này coi như xong rồi.

Oánh Nguyệt tiếp tục thành thật nói:

– Không được, họ đều không thích con.

Phương lão bá gia rất chê bai nhưng đành ráng nhận nàng, Phương bá gia và Hồng phu nhân thì muốn đuổi nàng ra khỏi cửa ngay ngày đầu tiên, còn Phương Hàn Tiêu… nàng không biết y nghĩ gì, nhưng tóm lại chắc chắn không thích nàng. Nàng sống ở đây thảm như vậy thì có thể bắc cầu cho ai chứ.

Nàng ăn ngay nói thật, Từ nhị lão gia và Từ nhị phu nhân không phải không tin. Vốn đã hứa là gả cháu gái Vọng Nguyệt, nhưng người xuất giá lại là Oánh Nguyệt, Bình Giang bá phủ thích mới là lạ.

Nhưng họ chỉ còn lại con đường này, lại còn là con đường có khả năng thành công cao, mặc kệ Oánh Nguyệt thế nào, họ cũng phải thử.

Từ nhị lão gia tựa như không nghe nàng từ chối, ông ta tự nói tiếp:

– Tam nha đầu, chuyện này đối với con thực sự không khó, dễ như ăn cháo thôi. Thúc nói cho con biết…

Ông ta bắt đầu nửa kể chuyện nửa tố khổ, rằng năm xưa sau khi Từ lão thượng thư đuổi ông ta về quê, năm nào cũng đưa tiền cho ông ta tiêu, mà bản thân Dương Châu cũng là nơi phồn hoa thịnh vượng. Từ nhị lão gia được ở nơi tốt, lại có tiền tiêu, cộng thêm tông tộc nhận lệnh luôn trông chừng ông ta, vì thế ông ta cũng an phận không ít.

Nhưng chỉ có cha ruột mới tình nguyện cho tiền mà không đòi gì cả, Từ lão thượng thư mất, Từ gia rơi vào tay Từ đại lão gia thì mọi chuyện trở nên khác. Từ nhị lão gia không góp đồng nào vào tiền công thì dựa vào đâu hàng năm đều phải chi tiền cho ông ta?

Từ đại phu nhân quản lý sổ sách, dứt khoát dẹp luôn không cho tiền chi thứ hai nữa, Từ nhị lão gia nhờ chút gia sản cuối cùng mà Từ lão thượng thư để lại lúc lâm chung cố chống đỡ được mấy năm, sau đó không chống nổi nữa, bắt đầu tìm khoản thu nhập.

Từ nhị lão gia không có kiên nhẫn kinh doanh ổn định tích góp từ từ như bình thường, mà ở vùng Dương Châu muốn tìm việc kinh doanh nhanh phất không hề khó, chỉ một chữ: muối.

Nếu Từ lão thượng thư còn sống, chắc chắn sẽ không để ông ta nhúng tay vào chuyện kinh doanh này. Giới buôn muối quá thâm sâu, Từ nhị lão gia với tính cách liều lĩnh ngu ngốc là cực kỳ không thích hợp.

Nhưng Từ lão thượng thư đã qua đời, Từ nhị lão gia muốn làm là làm, dùng danh hiệu con trai thượng thư sai người ra ngoài kết giao với vài tiểu thương buôn muối, lấy được ít diêm dẫn (1) rồi dùng danh nghĩa người nhà thuận lợi hoàn thành vài vụ làm ăn.

(1) Diêm dẫn: chứng nhận đi bán muối do triều đình cấp.

Kinh doanh đương nhiên phải càng to càng tốt, nhưng trước danh hiệu của Từ lão thượng thư đã có chữ “cố” nên con trai thượng thư là Từ nhị lão gia không còn nhiều giá trị, do đó Từ nhị lão gia không cách nào lấy được nhiều diêm dẫn.

Không có diêm dẫn thì không thể kinh doanh lớn.

Nhưng không phải hoàn toàn không có cách, vì trong số những người mà Từ nhị lão gia kết giao vẫn có người không có diêm dẫn nhưng có nhiều muối.

Oánh Nguyệt nói năng bất tiện, không thể nói lý nhiều với Từ nhị lão gia, ông ta nói mãi không xong, nàng chỉ đành nghe, khi nghe đến đây thì kêu lên:

– Nhị thúc buôn lậu muối hả?

Từ nhị lão gia: …

Ông ta nghẹn, đơ người dừng lại.

Con nhóc này sao ranh hơn Từ đại phu nhân thế.

Từ đại phu nhân nghe đến đây vẫn không phản ứng, sớm biết vậy đã không nói tỉ mỉ với nó rồi.

– Sao lại gọi là buôn lậu chứ, đâu phải thúc không có diêm dẫn.

Từ nhị lão gia vẫn cứng miệng không chịu nhận.

Oánh Nguyệt nghiêm túc nói:

– Nhị thúc, muối của thúc nhiều hơn diêm dẫn, phần muối nhiều hơn đó là muối lậu.

Nàng cảm thấy đạo lý này rất rõ ràng.

Từ nhị lão gia ực một hớp trà, nói tiếp:

– Chỉ hơn chút xíu thôi. Chút xíu mà cũng tính là nhiều à? Chỉ có thể nói là hạ nhân không cẩn thận, nhưng trạm canh cửa sông phía đông Hoài An lại chặn thuyền của thúc, đòi thu giữ toàn bộ hàng, người của thúc không phục, xảy ra tranh chấp với lính trạm canh, trong lúc đánh nhau làm lật thuyền của thúc, hàng hóa cả thuyền đều rơi xuống nước hết, rơi xuống nước đấy!

Lúc nói đến câu này, Từ nhị lão gia đau lòng muốn rơi lệ.

Oánh Nguyệt khó xử:

– Nhưng nhị thúc à, muối đó của thúc… là muối lậu mà!

Muối lậu bị tra xét chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Còn đánh nhau với người ta, rơi vào kết cục này tuy thảm nhưng nàng thấy cũng đành chấp nhận. Vả lại người ta chưa bắt Từ nhị lão gia đã là tốt lắm rồi, thế mà còn kiện người ta, đừng kiện tới mức đưa mình vào tù đấy.

Ánh mắt đau thương của Từ nhị lão gia lóe lên ánh sáng:

– Muối lậu gì chứ? Muối lậu ở đâu ra? Rơi xuống nước hết rồi, cháu gái à!

Oánh Nguyệt: …

Nàng kinh ngạc mở to mắt, tâm cơ nàng không đủ nên tới giờ mới nghe ra, Từ nhị lão gia đang định trở mặt không thừa nhận!

Muối rơi xuống nước sẽ tan. Muối quan còn đỡ chứ muối lậu chắc chắn không được bao gói kỹ càng, dù vớt được vài bao ngay lúc đó thì nhất định không khớp với số lượng ban đầu trên thuyền.

Đồng nghĩa chứng cứ tự động tiêu hủy.

Oánh Nguyệt cảm thấy lá gan của Từ nhị lão gia đúng là gan thần. Trạm canh vì không có chứng cứ nên tha cho ông ta, thế mà ông ta không cam tâm chịu lỗ, ngược lại còn muốn kiện người ta.

Nàng thế là còn đánh giá thấp Từ nhị lão gia, ông ta nói:

– Đầu tiên thúc kiện trạm canh, Hoài An phủ nha sợ quyền thế của Long Xương hầu, cứ nói thuyền lật là lỗi của thúc, hừ, vậy thì thúc kiện Long Xương hầu! Thuộc hạ ông ta hại hàng hóa của thúc toàn bộ đều rơi xuống nước nên ông ta phải bồi thường!

Vị quan chính của trạm canh ấy là Long Xương hầu, ông ấy đoạt chức quan này từ tay Phương bá gia, xưng hô đầy đủ là tổng binh quan trấn thủ Hoài An.

Nói là trấn thủ Hoài An nhưng phạm vi quản hạt thực tế lớn hơn nhiều, do hai sông Hoàng và sông Hoài đều đổ về sông lớn nơi này nên đây là vùng trọng điểm nhất của thủy vận, bởi vậy người ta xây quan thự chuyên trách ở đây, nhưng quan chính chưa chắc thường xuyên đến.

Oánh Nguyệt kinh hãi không biết nên nói gì, nàng nhìn vẻ mặt đường đường chính chính của Từ nhị lão gia mà chỉ có thể nghĩ: Từ gia toàn là thần nhân!

Đã biết chuyện thế nào, Oánh Nguyệt càng không thể đồng ý, nhưng mông vợ chồng Từ nhị lão gia như đeo chì, cứ ngồi làm phiền nàng mãi không đi.

Lúc này, Từ nhị lão gia để lộ mục đích thật sự là muốn nàng dẫn ông ta gặp Phương bá gia. Từ nhị lão gia thần bí nói với nàng:

– Vị trí của Long Xương hầu trước đây thuộc về Phương bá gia, chức quan béo bở như vậy, ông ấy không muốn đoạt về sao? Thúc liên thủ với ông ấy, mượn vụ án này kéo Long Xương hầu xuống! Thúc cho con biết, trạm canh chẳng những làm lật thuyền của thúc mà còn hại một lão gia nhân và đại điệt nhi bà con xa trong tộc đến nương nhờ thúc bị chết đuối, đây là án mạng đấy!

Oánh Nguyệt thất thanh:

– Có người chết đuối ạ?

Từ nhị lão gia gật đầu nghiêm trọng:

– Phải!

Trên thực tế, người đứng ra kiện cũng là phụ mẫu của đại điệt nhi bà con xa bị chết đuối kia chứ Từ nhị lão gia không ra mặt. Bề ngoài ông ta không liên quan gì đến chuyện này, tất cả các việc bao gồm mua diêm dẫn đều thực hiện trên danh nghĩa đại điệt nhi kia, đây là cách làm chung của các nhà quan khi buôn bán. Tuy Từ nhị lão gia không phải quan nhưng vẫn làm vậy theo nếp quen.

Hơn nữa, lúc vừa vào Từ nhị lão gia cũng nói rõ là đến bái kiến Phương bá gia, nhưng Phương bá gia đang tâm trạng không tốt nên tưởng ông ta tới vòi tiền, bèn đáp thẳng là không rảnh, ông ta hết cách mới tìm tới Oánh Nguyệt.

Oánh Nguyệt do dự:

– Nhị thúc đợi một lát ạ.

Tiền bạc thiệt hại luôn có thể kiếm lại được, nhưng mạng người thì khác, hèn gì Từ nhị lão gia cứ nhất quyết đòi kiện.

Nàng đứng dậy đi nói nhỏ với Đỗ Quyên:

– Em đi xem đại thiếu gia về chưa, nói với chàng chuyện này, đừng để bá gia biết.

Thực ra nàng không muốn tìm Phương Hàn Tiêu, nhưng nàng sợ Từ nhị lão gia rề rà ở chỗ nàng mãi không được gì sẽ quay lại tìm Phương bá gia, mà Phương bá gia và Phương Hàn Tiêu lại không hợp nhau. Nàng vừa nghĩ là thấy đau đầu.

Thà báo y sớm một tiếng, y có giận nàng cũng chịu, haiz.

Từ nhị lão gia rề rà quá lâu mà thời gian Phương Hàn Tiêu diện thánh lại không lâu nên giờ này y đã về.

Đỗ Quyên tìm được y ở Tĩnh Đức viện, ủ rũ kể lại chuyện Từ nhị lão gia đi kiện. Nàng ấy sốt ruột, có mấy lời Từ nhị lão gia nói mà nàng ấy nghe không hiểu nên kể hơi lộn xộn, nhưng với năng lực của Phương Hàn Tiêu, y hiểu rõ toàn bộ không chút trở ngại.

Trái tim hơi chùng xuống của y vì thấy Long Xương hầu lại lần nữa nâng lên.

Trời không chặn đường người.

Đỗ Quyên: …

Nàng ấy khó hiểu nhìn Phương Hàn Tiêu sải bước nhanh ra ngoài, bước chân không bực bội vì phiền hà mà… rất vui vẻ?

Phương Hàn Tiêu cứ thế đến tân phòng.

Oánh Nguyệt thấy y đến thì thở phào nhẹ nhõm, nàng hơi đuối lý, đứng dậy mà mắt nhìn xuống đất, không dám nhìn y.

Sau đó, nàng được nhét cho một quyển sách và một tờ giấy.

Tờ giấy viết: “Nàng đọc sách đi, đừng tham gia linh tinh.”

Oánh Nguyệt mờ mịt ngẩng đầu, Phương Hàn Tiêu cao lớn đứng trước mặt nàng, hất cằm ý bảo nàng ra ngoài.

Trông y không giống giận, tại sao lại đuổi nàng chứ. Y không nói được, nàng cảm thấy có mình sẽ tiện hơn, lại còn đưa sách cho nàng… là có ý gì, như dỗ con nít vậy.

Y đúng là lạ.

Oánh Nguyệt ngập ngừng bước đi, lòng đầy nghi vấn.

Lời tác giả: Đoạn kịch nhỏ:

Phương đại: Ta làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết, không từ thủ đoạn, nhưng ta bắt đầu cảm thấy nàng nên tránh xa một chút, hiểu không?

Oánh Nguyệt: Ừm.

Rồi ngoan ngoãn ngồi xa y một chút.

Phương đại (kéo nàng lại): …Không phải tránh xa ta.