Gả Thay

Chương 3



Chuyện phiếm xong, Ngọc Trâm thu dọn bát đi rửa, Oánh Nguyệt buổi sáng chịu tội nhưng may mà hơn nửa ngày còn lại thuộc về riêng nàng. Nàng vừa tìm được quyển du ký mới, muốn xem nó, bèn đá đôi giày thêu, lên giường dựa cả người bên cửa sổ, ngửi hương mực, vô cùng hạnh phúc mở trang đầu tiên.

Sách này do nàng nhờ đệ đệ của Đỗ Quyên làm việc ở ngoại viện mua về. Nàng không thể ra ngoài nên rất thích xem đủ loại du ký khắp đại giang nam bắc, chút tiền tiêu vặt còm cõi hàng tháng của nàng đều tiêu cả vào nó. Đỗ Quyên có lòng muốn khuyên nàng mua son phấn, trâm vòng mới về trang điểm chưng diện, nhưng lại nghĩ, cửa còn không ra được thì chưng diện cho ai xem? Đành ỉu xìu bỏ qua.

Buổi trưa không cần đến chỗ Từ đại phu nhân, theo kế hoạch của Oánh Nguyệt, nàng có thể xem sách nửa ngày rồi ngủ một giấc, dậy sẽ đi dạo một vòng xem hoa nàng trồng có thay đổi gì không, kế đó sẽ về phòng cắt giấy làm thẻ đánh dấu trang. Toàn bộ tiền của nàng đều tiêu vào sách nên mấy thứ lặt vặt này không có tiền mua, sau đó nàng lại đọc sách tiếp, buổi chiều sẽ tới chỗ Từ đại phu nhân chịu đựng.

Thời gian trong khuê phòng vừa đơn điệu, cô quạnh vừa tẻ nhạt, nhưng Oánh Nguyệt từ lâu đã quen. Nàng ra ở riêng từ rất sớm, hồi đầu Từ đại phu nhân có cho nàng một bà vú theo thông lệ, nhưng bà vú khôn khéo hơn Ngọc Trâm và Đỗ Quyên, ráng chịu đựng trong tiểu viện không có tí béo bở nào, lại dễ bị người ta lãng quên này suốt hai năm, sau đó lấy lý do Oánh Nguyệt đã lớn để được điều ra ngoài, từ đó về sau bên cạnh Oánh Nguyệt chỉ còn hai nha hoàn chẳng lớn hơn nàng là bao.

Không ai dạy dỗ nàng, nàng cứ thế ngơ ngác trưởng thành, tự tìm cách sống cho riêng mình, tìm chuyện thích thú để làm cho trôi qua những tháng ngày chẳng biết nên làm gì, còn về đúng hay sai thì có ai chỉ bảo nàng đâu. Ví dụ nàng dùng hết số tiền ít ỏi để mua sách, ở độ tuổi đang chờ gả của nàng thì đây hiển nhiên là tiêu tiền không đúng chỗ.

Đỗ Quyên mang cái ghế con tới ngồi cạnh lồng sưởi cuối giường thêu một chiếc khăn tay, nhìn chăm chú hồi lâu mỏi mắt thì ngước lên nhìn Oánh Nguyệt xem nàng cần gì không, tiện thể làm dịu mắt.

Oánh Nguyệt đọc sách rất nhập tâm, không cần gì cả, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo hơi cúi xuống, trông vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn, còn toát lên nét ngây thơ vô tội.

Đỗ Quyên nhìn một lát, bỗng sinh ra cảm xúc tự hào tận đáy lòng: đại tiểu thư được nuôi cành vàng lá ngọc, phí tiền phí gạo đủ để đúc người vàng, cũng chỉ trông như vậy; còn mình và Ngọc Trâm, hai nha hoàn túng thiếu, xài một văn tiền phải tính toán chi li, thế mà tiểu thư được nuôi ra cũng không hề kém cạnh, làn da trắng trẻo mịn màng phơn phớt hồng đào, sống mũi xinh xinh, môi như cánh hoa mềm mại, khẽ cắn lại càng rung động lòng người… Ơ…

Đỗ Quyên hoàn hồn, lên tiếng ngăn cản:

– Tiểu thư, không được cắn, môi khô phải thoa son.

Nàng ấy buông kim chỉ trong tay qua một bên, đứng dậy đi lấy một hộp tròn nhỏ tới, mở ra muốn thoa giúp Oánh Nguyệt.

Oánh Nguyệt hơi ngượng ngùng:

– Biết rồi, để ta tự làm.

Người không được chăm sóc nuôi dạy tỉ mỉ dẫu sao vẫn có thiếu sót, Oánh Nguyệt có tật nhỏ không hay là không thích dùng son, mùa xuân khô hanh, môi nứt nẻ, nàng sẽ tự cắn cho thêm ẩm. Ban đầu hai nha hoàn Đỗ Quyên và Ngọc Trâm không phát hiện, đến khi để ý thì thói quen đã thành hình, dù các nàng ấy có nhắc nhở đến đâu, hiệu quả vẫn hạn chế.

Đỗ Quyên oán trách nửa thật nửa giả:

– Tụi em nói mà tiểu thư không nghe, xem ra sau này phải để cô gia nói mới được.

Oánh Nguyệt không hiểu ý trêu ghẹo trong lời nàng ấy, giải thích:

– Ta nghe rồi mà.

Nàng thoa môi hồng hào cho nàng ấy xem.

Đỗ Quyên mềm nhũn, bật cười:

– Được được, em nói sai rồi.

Oánh Nguyệt trả hộp cho nàng ấy, Đỗ Quyên thấy nó đã cạn đáy, thầm nhẩm tính, tiểu thư dùng rất ít, không ai nhắc sẽ không nhớ dùng, chút xíu này tạm góp nhặt cũng chống đỡ được hai tháng, khi đó trời nóng lên, không cần dùng nữa, có thể chưa cần nghĩ cách kiếm thêm hộp mới, bớt được việc.

Thở dài xong, nàng ấy hơi xót xa, haiz, ba tiểu thư khác chưa bao giờ dùng hàng phổ thông này, đại tiểu thư thì không nói, nhưng nhị tiểu thư và tứ tiểu thư đều có di nương quan tâm chăm sóc mua đồ tốt cho dùng, chỉ có tiểu thư nhà nàng là phải tính toán chi li.

Khi Đỗ Quyên dẹp son môi quay lại thì cảm xúc đó đã không còn, những việc hàng ngày này, chỉ nghĩ tới rồi thôi.

Nàng ấy ngồi lại bên lồng sưởi, vừa bầu bạn cùng Oánh Nguyệt vừa tiếp tục thêu khăn.

Nửa ngày nhàn hạ bất giác trôi qua, khi ánh hoàng hôn rạng rỡ băng qua cửa sổ, Oánh Nguyệt lại lần nữa ăn mặc chỉnh tề, tâm trạng nặng nề bước ra ngoài.

Lần này Đỗ Quyên kiên quyết đòi đi cùng, Oánh Nguyệt dụ nàng ấy:

– Không sao đâu, hôm qua phu nhân cũng đâu làm gì ta, buổi sáng mới phạt.

Đỗ Quyên nói:

– Cho nên em đi theo tiểu thư cũng không sợ.

Ngọc Trâm phải ở lại, hiện trong tiểu viện chỉ có ba chủ tớ, phải để một người ở lại trông coi đèn đóm, làm mấy việc vặt như đun trà, chuẩn bị nước. Nàng ấy tiễn đến cổng viện, nói giúp:

– Biết tiểu thư thương tụi em nhưng nếu tụi em cứ mãi không đi, để một mình tiểu thư đi đi về về, phu nhân thấy thì tụi em làm sao? Đến lúc đó chịu phạt mới nặng đấy ạ.

Oánh Nguyệt suy nghĩ, sắc mặt liền thay đổi, vì trong nháy mắt nàng có thể tưởng tượng ra những lời Từ đại phu nhân sẽ nói, đành gật đầu đồng ý.

Ra cổng viện, càng gần tới chính viện, bước chân Oánh Nguyệt càng chậm. Nàng rời khỏi tiểu viện của mình như ốc sên bị bắt ra khỏi vỏ, nụ cười trên mặt và vẻ hoạt bát trong ánh mắt đều dần dần biến mất, đến cuối cùng khi nhìn thấy phòng chính chính viện, nàng chỉ còn lại biểu cảm ngơ ngác cứng đờ.

Nàng thật sự sợ Từ đại phu nhân. Từ đại phu nhân là đích mẫu của nàng nhưng nàng chưa từng cảm nhận được bất kỳ sự dịu dàng nào của một người mẹ từ bà ta. Bà ta sắp xếp nàng ở hết viện này tới viện kia, tuy cùng một mái nhà nhưng đã khiến tâm hồn non nớt trẻ thơ của nàng thuở nhỏ bước đầu có nhận thức về việc sống đầu đường xó chợ, rày đây mai đó. Đối với người có thể chi phối cuộc đời nàng như vậy, nàng rất sợ, ngay cả lấy lòng nịnh nọt cũng không dám.

Trước mặt bọn nha hoàn, nàng thể hiện như không sao cả, còn bảo Đỗ Quyên không cần đi theo, kỳ thực ám ảnh tuổi thơ lưu lại vẫn bao phủ nàng cho tới bây giờ. Lúc bình thường, Từ đại phu nhân xem nàng như cái bóng mà lãng quên còn đỡ, nhưng bây giờ bà ta không vui, hỉ nộ thất thường, muốn tìm người trút giận, thì nỗi ám ảnh trong lòng nàng lại quay về.

Tối qua Từ đại phu nhân không bới móc lỗi nàng, nhưng ai biết hôm nay thế nào.

Và hôm nay cũng không.

Vận may của Oánh Nguyệt không tồi, khi nàng bước tới chính viện thì chỉ có Kim Linh ra đuổi:

– Phu nhân có việc, các tiểu thư cứ về viện của mình dùng bữa.

Oánh Nguyệt mừng rơn, đáp “dạ”.

Tích Nguyệt đến muộn hơn nàng tiến lên, quan tâm hỏi:

– Nghe nói đại tỷ tỷ về rồi, hình như sức khỏe không được tốt, tụi con nên vào thăm, không biết có tiện không?

Kim Linh đáp:

– Chính là vì đại tiểu thư đấy, đại tiểu thư hơi bị cảm, phu nhân bận mời thầy lo thuốc, các tiểu thư cứ về đi, chuyện thăm hỏi để mai hẵng tính.

Kim Linh đã nói vậy, các nàng không thể nói gì nữa, Tích Nguyệt lui lại, dẫn theo nha hoàn xoay người rời đi.

Oánh Nguyệt như được đại xá, kiềm chế tâm trạng nhảy nhót xoay người cất bước, nhỏ giọng nói với Đỗ Quyên:

– Chúng ta sẵn vòng sang bếp, mang cơm canh về luôn.

Đỗ Quyên cũng thấy vui, mỉm cười gật đầu.

So với hai chủ tớ chỉ biết cười ngây ngô kia thì Tích Nguyệt đi phía trước ra dáng hơn nhiều. Dáng nàng ấy cao gầy, sống lưng thẳng, bước chân hơi chậm, đợi Oánh Nguyệt tới thì môi đỏ khẽ mở:

– Chỉ có chút tiền đồ đó.

Oánh Nguyệt: …

Nàng cẩn thận gọi:

– Nhị tỷ tỷ.

Tích Nguyệt thấy nàng như vậy thì không giận, giơ tay chọt trán nàng:

– Bây giờ muội vui nhưng sáng mai thì sao? Tỷ cho muội hay, đại tỷ tỷ bệnh, tâm trạng phu nhân sẽ chỉ càng kém hơn thôi.

Mặt Oánh Nguyệt ủ rũ:

– Dạ.

Đi được hai bước, nàng nhăn mặt ỉu xìu nói với Đỗ Quyên:

– Về lấy cái áo choàng xanh của ta ra, sáng mai ta khoác thêm.

Đỗ Quyên lo lắng gật đầu.

Nha hoàn Cúc Anh đi theo Tích Nguyệt phì cười ra tiếng.

Tích Nguyệt nhịn một lát cũng cười:

– Được rồi, nha đầu ngốc, muội không biết nhìn sắc mặt Kim Linh à? Nàng ta trông giống sốt ruột cuống cuồng lắm sao?

Hai chủ tớ bị dọa nhìn nhau nhớ lại, tìm được đáp án từ vẻ mặt nhau, Oánh Nguyệt sực tỉnh:

– Đúng nhỉ, chẳng lẽ đại tỷ tỷ không bệnh?

Môi Tích Nguyệt tràn ra ý cười:

– Cái này thì tỷ không biết. Tỷ chỉ biết, không những Kim Linh lạ mà các hạ nhân theo đại tỷ tỷ ra ngoài càng lạ, chủ nhân bị cảm mà các hạ nhân khi về chẳng ai lo lắng hốt hoảng, ngược lại giống như mới đánh thắng trận, ai nấy đều tươi roi rói. Ha ha, bệnh này khiến người ta hình dung không nổi.

Oánh Nguyệt có quá ít người bên cạnh nên tin tức luôn lạc hậu, Tích Nguyệt thì khác. Tuy cùng là thứ nữ nhưng có và không có mẹ đẻ khác nhau rất lớn, Oánh Nguyệt chưa từng nghe tin Vọng Nguyệt bị cảm khi về phủ trong khi Tích Nguyệt đã nghe ngóng xong xuôi điểm bất thường.

Về mặt này, Oánh Nguyệt biểu hiện không lanh lợi không phải vì ngốc mà vì thiếu thông tin nên không tránh khỏi khiếm khuyết, bây giờ Tích Nguyệt chỉ ra, nàng lập tức hiểu ngay, kinh ngạc mở to mắt:

– Vậy là đại tỷ tỷ… được toại nguyện rồi?

Vào lúc Phương đại thiếu gia như một thanh kiếm sắc lơ lửng trên đầu, có thể đâm xuống bất kỳ lúc nào thì không còn chuyện gì khác khiến Từ đại phu nhân và Từ Vọng Nguyệt cùng giãn mặt mày ra nữa. Tuy trước mắt chỉ thấy vẻ mặt của hạ nhân, nhưng rất nhiều lúc phản ứng của hạ nhân chính là cảm xúc của chủ nhân, nếu Từ Vọng Nguyệt thật sự có gì đó không tốt thì hạ nhân theo nàng ta ra ngoài ai nấy đều sẽ như đại họa lâm đầu, khóc còn không kịp chứ ở đó mà cười.

– Chắc vậy.

Tích Nguyệt ậm ờ, nhưng thần thái thì rất chắc chắn, khóe môi nhướng lên mỉa mai:

– Cuối cùng vẫn để tỷ ấy làm được.

Oánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nàng chỉ nghĩ đơn giản là mình sắp có những ngày dễ chịu mà thôi. Không ngờ cái thở phào này hơi lớn, lọt hết vào tai Tích Nguyệt.

Vẻ mặt Tích Nguyệt cứng đờ, khuôn mặt thanh tú vặn vẹo trừng nàng:

– Nha đầu ngốc, nói với muội những lời này đúng là đàn gảy tai trâu!

Oánh Nguyệt hiểu mình biểu hiện giống kẻ phản bội, vội cười nịnh nọt:

– Nhị tỷ tỷ, muội không có ý đó, muội chỉ sợ bị phu nhân phạt thôi ạ.

Nàng nghĩ ngợi rồi lặng lẽ bổ sung:

– Muội mừng thay nhị tỷ tỷ.

Tích Nguyệt chỉ lớn hơn nàng một tuổi nhưng chín chắn hơn nhiều, là một đại cô nương đích thực, nghe vậy gò má ửng hồng:

– Tỷ thì có gì đáng mừng chứ? Hừ.

Cúc Anh theo bên cạnh bật cười, nhỏ giọng:

– Tam tiểu thư nói cũng không sai, nếu đại tiểu thư thành công thì đối với tiểu thư cũng không phải chuyện xấu.

Đại tiểu thư cứ dây dưa lần lữa mãi mới đáng lo.

Tích Nguyệt không kìm được cười khẩy:

– Đâu dễ vậy chứ. Hôn ước của đại tỷ tỷ vẫn còn đó, trước kia có thể từ hôn thì không từ hôn, bây giờ mà từ hôn, chẳng lẽ Bình Giang bá phủ dễ ức hiếp à? Làm to chuyện thì bất kể đại tỷ tỷ bám Long Xương hầu phủ thế nào, người ta còn cần tỷ ấy chắc? Hầu môn cao quý muốn kiểu tiểu thư tốt nào chẳng có, cần bắt buộc lấy đại tỷ tỷ sao?

Vì Từ Vọng Nguyệt được voi đòi tiên mà nàng ấy bị làm lỡ dở đến mười bảy tuổi, chỉ riêng việc này đã đủ để nàng ấy nảy sinh vô vàn oán hận với trưởng tỷ rồi.

Nhưng nàng ấy nói câu nào cũng có lý, Từ Vọng Nguyệt còn một quãng đường dài mới được toại nguyện thực sự, và Bình Giang bá phủ chính là tòa núi lớn chắn giữa con đường ấy. Có thể dời nó đi hay không, dời thế nào, đều là vấn đề, hơi bất cẩn tí là thanh danh của Từ Vọng Nguyệt sẽ đi tong.

Nghĩ tới đây, tâm trạng Tích Nguyệt lại tốt lên, nụ cười của nàng ấy pha lẫn niềm vui trên nỗi đau người khác, chỉ có Cúc Anh là sầu lo:

– Tiểu thư, nếu thanh danh đại tiểu thư vì chuyện này mà hỏng thì tiểu thư cũng…

Đều là người một nhà, chẳng ai thoát được. Không chỉ Tích Nguyệt mà Oánh Nguyệt cũng chẳng được gì tốt, chỉ có Kiều Nguyệt còn nhỏ tuổi mới ít bị ảnh hưởng.

Tích Nguyệt nghiến răng:

– Vậy cũng phải làm hỏng tỷ ấy!

Giữa chân mày nàng ấy hiện chút không cam lòng:

– Phu nhân và đại tỷ tỷ bây giờ chắc đều hài lòng đẹp ý rồi chứ…