Gả Thay

Chương 37



Lần này Oánh Nguyệt không chịu khổ uổng công, trước đó bọn nha hoàn hở tí là vây quanh nàng ong ong đủ kiểu, khuyên nàng tiếp cận Phương Hàn Tiêu, dụ dỗ y đến tân phòng, nhưng sau trò hề này, Ngọc Trâm và Đỗ Quyên không nói nữa, sáu nha hoàn kia hễ muốn nói là bị Ngọc Trâm và Đỗ Quyên tìm đề tài khác ngắt ngang hoặc kéo họ đi.

Sáu nha hoàn có cảm nghĩ gì tạm thời không nhắc đến, nhưng Oánh Nguyệt có thể tập trung viết áng văn đầu tay của nàng.

Thoạt đầu nàng rất có hùng tâm tráng chí nhưng mãi không viết được mở đầu hài lòng, mà không mở đầu được thì không thể nào viết tiếp, nàng bí bức như thế mấy ngày, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp với bản thân: cứ viết trước đã, bất kể viết thành thế nào cũng được, viết xong rồi sửa.

Sau khi không còn cứng nhắc với câu chữ, nàng viết thuận hơn nhiều, mạch tư duy của nàng rất tốt, nàng biết rõ mình muốn viết gì, chỉ trong hai ngày đã viết xong cả bài tổng cộng 1050 chữ, chiếm ba trang giấy.

Không có ai để chia sẻ, nàng đành cầm cho Ngọc Trâm và Đỗ Quyên xem.

Mấy chữ mà hai nha hoàn biết hoàn toàn không đủ để đọc hiểu cả bài văn, nhưng họ vẫn vô cùng cổ vũ, khen không dứt miệng:

– Đại thiếu phu nhân lợi hại quá!

Lợi hại chỗ nào thì họ không nói được, đó chỉ là cảm giác. Đối với họ, văn chương là thứ chỉ có người học hành đàng hoàng như Từ Thượng Tuyên mới có thể viết ra được (dù hắn là kẻ học dốt), bây giờ đại thiếu phu nhân của họ cũng có thể viết một bài, chẳng phải cực kỳ lợi hại sao?

Oánh Nguyệt tuy vui nhưng chưa quá hài lòng, nàng cảm thấy mình đọc sách quá ít, vốn từ không đủ, kiến thức cũng ít, có những cảm xúc nàng đã nghĩ xong đâu vào đấy nhưng không cầm bút viết ra được, không thể hiện tốt như nàng nghĩ.

Nàng không có chuyện gì làm, tiếp tục trau chuốt gọt giũa bài văn ấy .

Phương Hàn Tiêu không biết bận việc gì mà mấy ngày liền không thấy qua, Phương Tuệ có tới hai lần, thấy việc nàng làm thì rất hiếu kỳ, còn thảo luận với nàng, sau đó đi mách lẻo với Phương lão bá gia.

Muội ấy chẳng những khoe khoang mà còn thêm cảm nghĩ bản thân vào:

– Tổ phụ ơi, đại tẩu rất nỗ lực, ngày nào cũng viết văn chương, cháu cũng phải gắng sức đọc sách để không phụ kỳ vọng của tổ phụ ạ.

Phương lão bá gia thích người đọc sách là chuyện trong nhà ai ai cũng biết. Lúc Phương Hàn Tiêu vắng nhà, Phương Tuệ không muốn sống cùng Hồng phu nhân nên chạy tới chỗ Phương lão bá gia cầu che chở, nịnh cho Phương lão bá gia cực kỳ sủng ái đều nhờ chiêu này.

Phương lão bá gia nghe mà lòng khoan khoái, cảm thấy đứa cháu dâu được đổi này tuy tàm tạm nhưng cũng có ưu điểm, thế là ông mở lời bảo Phương Hàn Tiêu gọi Oánh Nguyệt mang bản văn chương đó đến cho ông xem.

Phương Hàn Tiêu vừa từ bên ngoài về, viết cho ông bốn chữ không hề khách sáo: “Ông xem không hiểu.”

Phương lão bá gia trừng mắt:

– Ai cần cháu lo, ông cứ muốn xem đấy! Văn chương do cháu dâu ông viết mà ông không thể xem sao? Cháu bớt lôi thôi, gọi con bé tới đây.

Phương Hàn Tiêu lắc đầu, không cãi ông, đặt bút xuống, đi về phía tân phòng.

Lúc y đến, Oánh Nguyệt không phải đang trau chuốt văn chương mà đang cầm tờ ngân phiếu ngẩn người.

Là tờ ngân phiếu trị giá một ngàn lượng mà Phương lão bá gia cho nàng.

Nàng hơi muốn dùng tờ ngân phiếu này, khi nàng nảy ra ý nghĩ viết văn mới ý thức được mặt nào mình cũng thiếu sót, cần đọc sách nhiều hơn.

Nàng không có khoản tiền nào khác. Hồi ở Từ gia, Từ đại phu nhân tốt xấu gì cũng phát cho nàng hai lượng bạc mỗi tháng, ở đây nàng không lo ăn mặc nhưng không ai nói với nàng chuyện lương tháng, nàng cũng không thể hỏi đòi người ta. Bởi thế nàng trông có vẻ ăn ngon mặc đẹp, thực tế nghèo rớt mồng tơi không xu dính túi – ngoại trừ tờ ngân phiếu mệnh giá lớn nóng bỏng tay này.

Nàng ngẩn người rất nhập tâm, vì đang đấu tranh nội tâm kịch liệt rốt cuộc có dùng tờ ngân phiếu này hay không, bài du ký nhỏ của nàng đặt ngay bên tay, Phương Hàn Tiêu đến phía sau nàng, khom người lấy nó.

Oánh Nguyệt: …?

Nàng nhảy lên đỏ mặt cướp lại:

– Trả cho ta.

Nàng chia sẻ với nha hoàn của mình để vui vẻ chút, chứ loại văn chương chưa nhuần nhuyễn này đâu thể không biết xấu hổ đưa người khác xem.

Phương Hàn Tiêu chỉ với một tay đã bắt gọn hai cổ tay nàng, dễ dàng trấn áp, tay còn lại giơ tờ giấy ra trước mắt.

Oánh Nguyệt vội nói:

– Chàng đừng xem!

Nàng ra sức vùng vẫy, chẳng những không hiệu quả mà còn khiến tay áo trượt xuống một khoảng, lộ non nửa cánh tay trắng trẻo mịn màng, nhận thấy Phương Hàn Tiêu dời mắt qua nhìn, nàng không dám nhúc nhích nữa.

Cuối cùng ánh mắt Phương Hàn Tiêu lại dời về.

Một ngàn chữ không dài, chẳng bao lâu Phương Hàn Tiêu đã đọc xong, nhướng mày hơi kinh ngạc.

Đó là một đoản văn cực kỳ sinh động.

Nàng không dùng điển tích gì quá lạ, từ ngữ cũng không hoa mỹ, nhưng người đọc dễ dàng chìm đắm vào mọi khung cảnh và tâm trạng của người viết, những thứ bình dị nhạt nhẽo qua ngòi bút của nàng mang cảm giác mới lạ đặc biệt, phần hồn sống động ấy rất có nét đặc sắc của người viết.

Từ ngữ không hoa mỹ, nhưng tình cảm lại lay động lòng người.

Y lấy ba tờ giấy ấy ra, cúi đầu thấy Oánh Nguyệt đang nhìn y với ánh mắt giận mà không dám nói.

Ánh mắt ấy ngập tràn ấm ức như thể y làm gì nàng vậy.

Phương Hàn Tiêu cảm thấy mình không có nhiều lắm thứ gọi là lương tâm, Oánh Nguyệt như thế mà y không hề mềm lòng, vẫn không chịu trả bài văn lại cho nàng, chỉ buông tay nàng rồi ra hiệu nàng đi theo y.

Oánh Nguyệt không cướp lại được, đành lải nhải theo sau:

– Sao chàng lại như vậy, chàng trả cho ta trả cho ta…

Nàng quính quáng, cả gan mắng y:

– Chàng là đồ xấu xa!

Phương Hàn Tiêu ngừng bước.

Oánh Nguyệt giật mình, vội lùi hai bước.

Nhưng y không làm gì cả, chỉ cong môi cười với nàng.

Nàng càng buồn bực. Có gì buồn cười chứ, có gì buồn cười chàng nói xem!

Phiền não nhưng nàng vẫn đi theo, bài văn của nàng đang trong tay y, ai biết y lấy đi làm gì?

Thế là nàng theo cả quãng đường tới Tĩnh Đức viện.

Trơ mắt nhìn bài văn của mình vào tay Phương lão bá gia, Oánh Nguyệt càng há hốc mồm.

Nàng không rõ chuyện là thế nào, nàng viết chơi giết thời gian thôi, tại sao cuối cùng lại kinh động đến lão bá gia đang dưỡng bệnh?

Phương lão bá gia được dìu ngồi dậy, đọc rất nghiêm túc.

Phương Hàn Tiêu nói không sai, thực sự ông đọc không hiểu. Đương nhiên ông giỏi hơn Ngọc Trâm và Đỗ Quyên, nhưng biết chữ và đọc sách là hai chuyện khác nhau.

Điều này không quan trọng, Phương lão bá gia có phương pháp riêng để phân biệt: ông đọc không hiểu tức là văn chương chính thống!

Ông vô cùng hài lòng, khen không dứt miệng.

Oánh Nguyệt không hiểu mô tê gì, chỉ có thể đỏ mặt, gắng ra sức khiêm tốn thỏ thẻ “dạ không đâu ạ”, “cháu không dám ạ”.

Phương lão bá gia không chỉ khen suông, khen xong còn lì xì cho nàng, mệnh giá rất quen thuộc, lại là một ngàn lượng, ông vung tay bảo là cho nàng “tiêu vặt chơi”.

Nhà họ tiêu vặt đều thế này à? Oánh Nguyệt choáng váng nhận tiền tiêu vặt đi ra ngoài.

Ra đến bên ngoài, cuối cùng Phương Hàn Tiêu mới chịu trả bài văn lại cho nàng.

Đi theo y một chuyến là giàu sụ, dù trong lòng Oánh Nguyệt có phàn nàn cỡ nào cũng không nói ra được. Nàng không cảm thấy mình bị mua chuộc, có điều thật sự không giận nổi.

Vì ý nghĩ này của mình mà nàng hơi xấu hổ định lặng lẽ đi, nhưng Phương Hàn Tiêu cản lại. Y đi vào phòng bên, lục trong ngăn tủ ở góc gần nhất, lúc ra thì chìa tay về phía nàng, đồng thời ra hiệu nàng đưa tay đón.

Tay y nắm lại, Oánh Nguyệt thoáng thấy thứ lộ giữa ngón tay y, nàng ngập ngừng vươn tay.

Lạo xạo, đống bạc vụn rơi xuống.

Bàn tay y lớn, Oánh Nguyệt không phòng bị, một tay không chứa hết, vội đưa tay kia lên hứng.

Phương Hàn Tiêu cho bạc nàng xong thì dứt khoát hất cằm, ra hiệu nàng có thể đi.



Tục ngữ có câu há miệng mắc quai, lúc Oánh Nguyệt đuổi theo y cả quãng đường, nàng tức tối muốn đánh y, cảm giác chưa bao giờ thấy ai xấu xa như y, thế mà bây giờ được luân phiên cho bạc, nếu nàng muốn trút giận thì phải ném hết lại vào người y, nhưng thực tế, hai tay nàng ôm đầy bạc, chỉ có thể nói:

– …Chàng muốn cùng ăn cơm không?

Gì nhỉ, ừm… ít nhất cũng phải khách sáo chút.

Nàng không ngờ cũng không muốn Phương Hàn Tiêu đồng ý, nhưng y lại gật đầu, đi phía trước nàng.

Oánh Nguyệt: …

Nàng cúi đầu nhìn bạc, nghĩ tới sách cần bổ sung gấp, nàng rất không có cốt khí mà đi theo.

***

Sau lần chủ động được mời, Phương Hàn Tiêu bắt đầu qua tân phòng nhiều hơn.

Y không nói rõ được mình thay đổi thế nào, dường như cứ tự nhiên trở nên như vậy, bọn nha hoàn (đặc biệt là Ngọc Trâm và Đỗ Quyên) rất ngơ ngác, khuyên Oánh Nguyệt thật lâu cũng vô dụng, khi họ tuyệt vọng từ bỏ thì ngược lại như ý nguyện?

Thế là thế nào? Ừm, dẫu sao cũng là chuyện tốt.

Hai nha hoàn rất vui vẻ, sáu nha hoàn khác cảm thấy nhiệm vụ có hi vọng, tâm trạng cũng rất tốt, hàng ngày làm việc cũng thấy vững dạ hơn, bầu không khí ở tân phòng trở nên tràn ngập niềm vui.

Mỗi mình Oánh Nguyệt cảm thấy không quá tốt.

Mỗi lần Phương Hàn Tiêu tới đều ở không lâu, nhưng y bắt đầu động vào sách của nàng. Về mặt này nàng có hơi nhỏ nhen, không thích người khác chạm vào sách của mình, sợ làm bẩn hoặc hỏng sách, dù làm nó cũ hơn một ít nàng cũng rất đau lòng.

Ý nghĩ này nàng không thể nói rõ, nói ra chính nàng cũng thấy mình hẹp hòi nhỏ mọn.

Nàng đành căng thẳng nhìn lom lom Phương Hàn Tiêu đọc sách của nàng.

Y chỉ đọc chứ không mang đi, đa số thời gian đều là tới ăn cơm quá sớm, tiện tay rút một quyển sách của nàng ra đọc chốc lát.

Oánh Nguyệt cảm thấy rất tiếc: lần này và lần trước chưa chắc y rút cùng một quyển, trong khi khó khăn lắm nàng mới tích góp được sách, thế mà y không chịu đọc nghiêm túc, đọc lung ta lung tung như vậy có ý nghĩa gì chứ.

Phương Hàn Tiêu lại rút bừa một quyển, nàng uốn nắn y:

– Lần trước chàng đọc quyển này, vẫn chưa đọc xong nè.

Nàng nhớ rõ y mới lật non nửa.

Phương Hàn Tiêu dừng lại, nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ, nhận quyển sách nàng đưa.

Oánh Nguyệt thừa cơ hỏi y:

– Ta có thể nhờ người mua giúp vài quyển sách mới về không?

Nàng có tiền, lại còn là bạc vụn có thể tiêu… do y cho, khụ.

Số bạc không nhiều ấy nàng vẫn dám tiêu, hồi mới nhận bạc nàng đã chọn hai khối lớn nhất chia cho Ngọc Trâm và Đỗ Quyên, nói rất ra dáng:

– Cho các em làm vốn.

Ngọc Trâm và Đỗ Quyên muốn từ chối:

– Tụi em lấy bạc cũng không dùng gì, đại thiếu phu nhân cứ giữ lại mua sách đi ạ.

– Ta còn nhiều lắm.

Oánh Nguyệt đưa vốc bạc nhỏ và ngân phiếu cho họ xem, hiếm hoi cười trêu ngược họ:

– Tụi em phải tích góp của hồi môn dần đi là vừa. Trước đây ta luôn rầu rĩ, không biết cho tụi em hai quyển sách thì qua nhà chồng có bị chê không.

Sách đương nhiên không thực dụng như bạc, nhưng Ngọc Trâm và Đỗ Quyên đều biết sách là mạng của Oánh Nguyệt, nàng không bao giờ chịu tặng cho người khác. Trước đây Oánh Nguyệt không có tiền, tặng sách cho họ chính là tấm lòng chân thành nhất.

Họ không từ chối nữa mà vui vẻ nhận lấy, Đỗ Quyên còn cười nói:

– Tụi em cũng phát tài theo đại thiếu phu nhân rồi.

Quay lại thỉnh cầu mua sách của nàng, Phương Hàn Tiêu gật đầu rồi đọc sách.

Oánh Nguyệt vốn còn muốn hỏi y nàng nhờ ai thì được nhưng thấy y như vậy, nàng không tiện giục gắt quá, định bụng đợi hai ngày nữa lại hỏi.

Ai ngờ hai ngày sau, Phương Hàn Tiêu trực tiếp bê tới cho nàng một chồng sách còn tỏa hương mực mới.

Oánh Nguyệt vừa mừng vừa sợ, vòng quanh đống sách trên bàn mấy vòng, lật từng quyển đọc lướt qua xong mới nhớ phải đa tạ y, và phải đưa tiền cho y nữa.

Nhưng bỏ hai khối bạc vụn vào tay, nàng lại lúng túng.

Cầm tiền y cho đi mua sách của y, hình như có gì đó sai sai?

Phương Hàn Tiêu chỉ cau mày nhìn nàng, không nhận.

Oánh Nguyệt ngượng ngùng rút tay về, đa tạ y lần nữa.

Phương Hàn Tiêu không nói gì, vẫn lấy sách ra đọc, không phải sách mới mua mà là sách cũ nàng đem theo từ nhà mẹ.

Sách cũ Oánh Nguyệt đã đọc không biết bao nhiêu lần, bây giờ không hay đọc nữa, nhưng mỗi quyển đều do nàng cố gắng bớt ăn bớt mặc dành dụm mà có nên tình cảm dành cho nó không bình thường. Phương Hàn Tiêu lấy, nàng vẫn không kìm lòng được liếc mắt nhìn.

Về tổng thể, những ngày này của nàng trôi qua rất yên bình nhẹ nhàng, trong khi Hồng phu nhân dần không bình tĩnh nổi.

Không biết xuất phát từ mục đích gì mà bây giờ Phương Hàn Tiêu rất hay đến tân phòng, thế nhưng y không tìm cách đuổi tai mắt của bà ta đi, bởi vậy về cơ bản tân phòng xảy ra chuyện gì, Hồng phu nhân đều được báo cáo ngay lập tức.

Nhưng được báo cáo và không được báo cáo chẳng có gì khác nhau.

Hai người ở chung sẽ cùng nhau đọc sách, rốt cuộc là phu thê hay bạn học?

Nha hoàn báo cáo cũng dần trở nên vất vả, vì Phương Hàn Tiêu và Oánh Nguyệt đúng là có trao đổi nhưng hầu như đều xoay quanh sách vở. Oánh Nguyệt nói họ nghe không hiểu, Phương Hàn Tiêu viết trả lời thì họ không biết chữ, xem không hiểu…

Phải làm sao mới tốt đây?

Hồng phu nhân bó tay:

– Không còn gì khác à?

Nha hoàn không trả lời được, hình như đúng là không có.

Ráng cả buổi mới rặn được một câu:

– Thưa, đại thiếu phu nhân không thích người khác động vào sách của mình, đại thiếu gia động hình như nàng ấy cũng không thích, cứ nhìn chằm chằm hoài.

Nói tới nói lui không phải vẫn là sách sao?

Hồng phu nhân tức giận muốn mắng thì nha hoàn bổ sung:

– Đại thiếu gia hẳn nhận ra điều đó nhưng vẫn cứ muốn động vào ạ.

Nha hoàn hơi khó hiểu:

– Sách mới do chính đại thiếu gia đem qua thì ngài chưa bao giờ xem, có hai lần đại thiếu phu nhân chủ động đưa sách mới cho ngài nhưng ngài không lấy mà vẫn cứ lấy sách cũ ạ.

Nha hoàn thấy đại thiếu phu nhân lén trừng bóng lưng đại thiếu gia nhưng đại thiếu gia rất điềm tĩnh ung dung, khăng khăng đọc sách cũ.

Hồng phu nhân hơi dao động:

– …Có vẻ thú vị đấy.

Thú vị chỗ nào tạm thời bà ta không nói được, chỉ cảm thấy có thể nhẫn nhịn chờ đợi thêm.

Lại qua một thời gian, cuối cùng bà ta cũng đợi được tin có giá trị: ngày cưới của Long Xương hầu phủ Sầm Vĩnh Xuân và Từ gia Từ Vọng Nguyệt đã đến. Thiệp mời được gửi đến phủ, ngoại trừ thiệp mời cho Phương bá gia, Sầm Vĩnh Xuân còn đích thân viết một bức thư tay gửi Phương Hàn Tiêu, mời y buộc phải đến uống ly rượu mừng.

Đây là chuyện mà Hồng phu nhân luôn chờ đợi, bà ta biết hai nhà đã tổ chức lễ đính hôn. Sầm Vĩnh Xuân lần này là tái giá nên tổ chức tương đối khiêm tốn. Lúc đó Hồng phu nhân án binh bất động, không tìm cách kích thích Phương Hàn Tiêu chính là chờ một đao đủ lực chém thẳng vào tim y, khiến y lộ ra gì đó trong lúc mất bình tĩnh.

Không ngờ Sầm Vĩnh Xuân lại phối hợp đến vậy, giúp nhát đao ấy chém càng sâu càng mạnh hơn.

Ngày cưới là năm ngày sau, bà ta lập tức căn dặn chú ý động tĩnh tân phòng, mau chóng nắm rõ xem Phương Hàn Tiêu có định đi hay không.

***

Oánh Nguyệt như bị giội một gáo nước lạnh.

Nàng sống trong cảnh an bình giả tạo, suýt cho rằng mình có thể mãi sống những ngày yên ả như thế mà quên mất mình đến đây thế nào.

Lúc Phương Hàn Tiêu đặt tấm thiệp mời màu đỏ thắm nhũ vàng đến trước mặt nàng, nàng nhìn rõ bên trên viết những gì thì sợ đến mức đứng bật dậy tránh ra sau, lưng va vào kệ sách.

Phương Hàn Tiêu bình tĩnh viết ba chữ: “Sợ gì chứ.”

Oánh Nguyệt suýt xoay người ôm luôn cái kệ. Nàng có thể không sợ à, đại tỷ của nàng phản bội y, đã thế còn mời y đến dự hôn lễ, rốt cuộc tỷ ấy nghĩ gì không biết!

Nàng sợ hãi và hơi tức giận, đại tỷ quá đáng lắm, làm gì có ai ức hiếp người ta như vậy chứ.

Tự mình lặng lẽ gả đi là được rồi, lại đi chọc tức Phương Hàn Tiêu, lỡ y chịu không nổi kích thích mà phá rối hôn lễ, để xem tỷ ấy có hối hận hay không.

Phương Hàn Tiêu viết: “Nàng đi cùng ta.”

Oánh Nguyệt lắc đầu như trống bỏi: Không, không, nàng không đi.

Nỗi sợ hãi nàng dành cho Phương Hàn Tiêu khi mới gả đến lại ùa về. Y càng bình tĩnh, nàng càng sợ y thình lình lên cơn, tự dưng hất bàn hất ghế gì gì đó… dù rằng y chưa từng có bất kỳ biểu hiện gì cho thấy có khuynh hướng trong phương diện này.

Phương Hàn Tiêu đành an ủi nàng: “Ta không giận.”

Oánh Nguyệt nơm nớp lo sợ, nàng không tin.

Ai tin được chứ, nàng thấy mình đâu có ngốc.

Phương Hàn Tiêu hơi không vui, y có làm gì đâu mà nàng sợ quá thế.

Sắc mặt y thay đổi, Oánh Nguyệt rất nhạy với cảm xúc này của người khác, lập tức nước mắt rưng rưng.

Đã bảo là y giận mà, còn không chịu thừa nhận.

Phương Hàn Tiêu: …

Y không cáu, đành viết lại một lần: “Ta không giận, dù giận cũng không tìm nàng.”

Oánh Nguyệt cuối cùng mới từ từ bình tĩnh lại: Hình như đúng ha? Sầm thế tử mời y, y giận thì đi tìm Sầm thế tử mà gây sự hoặc là tìm trưởng tỷ của nàng mới phải.

Phương Hàn Tiêu cầm bút chỉ lại vào trang giấy viết bảo nàng cùng đi, Oánh Nguyệt không dám từ chối, sợ chọc giận y nên đành khẽ gật đầu.

Kế đó nàng lấy hết can đảm lí nhí nói:

– …Xin lỗi.

Dẫu sao cũng là chuyện xấu do nhà nàng gây ra.

Phương Hàn Tiêu đặt bút xuống, chợt véo má nàng khiến hai giọt lệ rưng rưng trên khóe mắt nàng rơi xuống rồi bỏ đi.

Oánh Nguyệt: …

Lời tác giả: Suy nghĩ của con người rồi sẽ đổi thay. Sau đây là một đoạn kịch nhỏ chưa chắc liên quan đến truyện nhé:

Ban đầu:

Phương đại (lạnh lùng): Ta chỉ lợi dụng nàng, lợi dụng xong sẽ đuổi nàng đi.

Một thời gian sau:

Phương đại: Xem sách cái nỗi gì? Xem ta nè. Ta không đáng xem bằng sách à?

Oánh Nguyệt (thành thật): Không bằng.

Phương đại (nuốt ngụm máu, lùi một bước): …Vậy hãy xem sách mà ta mua cho nàng nhé.