Hồng phu nhân muốn bùng nổ.
Bà ta đã thuyết phục bản thân phải nhẫn nại chờ, vụ huân hương xét thì đơn giản nhưng muốn tìm cơ hội tốt để trộn vào mà không bị phát giác thì không dễ, cuối cùng cũng đợi được tối qua, chính là tối qua, cơ hội trời cho!
…
Thế mà sau đó… làm gì có sau đó.
Lúc nghe tin Phương Hàn Tiêu say rượu đến tân phòng, bà ta đã gọi nha hoàn tới hỏi chuyện, đã chuẩn bị nhận tin vui, nhưng khi có kết quả, bà ta chỉ biết há mồm nghẹn họng, không biết nên mắng ai.
Về lý trí, bà ta biết không thể trách bọn nha hoàn, Phương Hàn Tiêu nhấc chân bỏ đi, Từ Oánh Nguyệt ngồi mặc kệ thì bọn nha hoàn cũng hết cách kéo y về. Dù biết thế, cơn giận này bà ta vẫn khó nuốt!
Bà ta cố bình tĩnh, từ khi Phương Hàn Tiêu quay về, không có chuyện nào là vừa ý bà ta, y suốt ngày ở Tĩnh Đức viện, gió mưa không lay chuyển, thế mà phá rối hết chuyện này tới chuyện khác của bà ta không chút nương tay.
Trước đây sao không để y chết ở kinh giao (1) luôn chứ!
(1) Kinh giao: vùng ngoại thành của kinh đô.
Lúc đó y dễ đối phó lắm, vì có được vị trí thế tử nên áy náy với Phương bá gia (người mà xét theo lễ pháp cũng có cùng quyền thừa kế), vô cùng nhún nhường họ, muốn gài bẫy y chẳng tốn bao nhiêu sức. Tuy không ngờ y còn sống quay về, nhưng do bị câm nên Phương lão bá gia do dự rồi vẫn từ bỏ y.
Cuối cùng tước vị rơi vào tay chi thứ hai.
Không ngờ thế vẫn chưa kết thúc, còn có thể trở mình.
Hồng phu nhân không cho phép điều này.
Bà ta trầm tư.
***
Về phía Oánh Nguyệt, nàng sắp phải lại mặt.
Lẽ ra nên lại mặt từ ba tháng trước mới phải.
Trước đây nàng không muốn đi, nhưng tình hình giờ đã khác, vì Đỗ Quyên vốn là người của Từ gia, mẫu thân và đệ đệ nàng ấy vẫn đang ở Từ gia, không đi theo sang đây.
Sau khi bình tĩnh lại từ nỗi đau gả thay, Oánh Nguyệt có trao đổi với Đỗ Quyên, nhưng lúc đó không nghĩ ra cách gì. Có thể đón người thân Đỗ Quyên sang đoàn viên đương nhiên là tốt nhất, còn nếu Từ đại phu nhân không thả người, các nàng cũng không thể cướp.
Bây giờ có thể nghĩ nhiều cách hơn, vì Oánh Nguyệt có tiền, nếu không đón được thì thử mua lại xem sao.
Bởi vậy trong chuyện lại mặt, tuy nàng khó tránh làu bàu hậm hực Phương Hàn Tiêu hiếu thắng làm gì, dự hỉ yến chưa đủ hay sao mà còn đòi tham gia cả vụ này, nhưng ngoài mặt nàng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Ngày mồng năm, nàng cùng y đi xe ngựa đến Từ gia.
Bây giờ nàng ở chung với Phương Hàn Tiêu thoải mái hơn, tự mang theo sách lên xe đọc. Phương Hàn Tiêu thấy nàng đọc sách thì không làm gì, yên tĩnh cả quãng đường.
Xe ngựa qua hết phố này đến phố khác, lúc về đến Từ gia, Oánh Nguyệt đứng trước cổng lớn rộng mở mà khóe mắt cay cay.
Nàng sinh ra và lớn lên ở đây suốt mười sáu năm rồi bị đẩy ra ngoài không thể phản kháng, bởi vậy không muốn quay về, nhưng dẫu sao nó vẫn là nhà nàng, vẫn khiến nàng nhung nhớ.
Họ đi không muộn, nhưng Phương Hàn Tiêu thấy bên cạnh có một chiếc xe ngựa cực kỳ quý phái đậu sẵn, trên xe có ký hiệu của Long Xương hầu phủ, thì biết chàng rể mới Sầm Vĩnh Xuân rất nhiệt tình, đã đưa Vọng Nguyệt về trước.
Có hạ nhân Từ gia chạy ra dẫn đường.
Dọc đường người đó không chú ý đến Oánh Nguyệt, tiểu thư ấy như tàng hình ở nhà mình, không có gì đáng nhìn, mọi ánh nhìn đều dồn vào Phương Hàn Tiêu từ đủ góc độ, từ đại cô gia biến thành tam cô gia, đúng là truyền kỳ, phải nhìn thêm để về khoe mẽ tán gẫu với người khác mới được.
Phương Hàn Tiêu không để ý sự quan sát ấy, chỉ nhàn nhã cất bước, bước chân còn tự tại hơn Oánh Nguyệt. Phong thái ấy không hiểu sao dần khiến hạ nhân không dám nhìn, rụt cổ, ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.
Lúc họ đến nhà chính, Sầm Vĩnh Xuân đang ba hoa tán chuyện, trên bàn và dưới sàn bày đầy lễ vật.
Từ đại phu nhân và Từ đại lão gia ngồi ở vị trí cao nhất, mặt Từ đại lão gia nở nụ cười nhưng ánh mắt lơ đãng không tập trung, Từ đại phu nhân thì cười không khép miệng, từng nếp nhăn đều toát vẻ sung sướng.
Oánh Nguyệt nhìn họ, chợt cảm thấy cực kỳ xa lạ.
Có lẽ vì nàng vốn chưa bao giờ thân thiết với họ.
Lúc này, Từ đại phu nhân cũng thấy nàng và Phương Hàn Tiêu, nụ cười như mọc luôn trên mặt cuối cùng cứng lại.
Bà ta biết phu thê Oánh Nguyệt sẽ quay về, Sầm Vĩnh Xuân vừa đến đã thông báo giúp, còn nói nếu Phương Hàn Tiêu không đến thì hắn ta sẽ đích thân đến Bình Giang bá phủ mời!
Lời này khiến câu từ chối của Từ đại phu nhân không thốt ra khỏi miệng, không dám làm rể quý mất hứng.
Bây giờ cuối cùng đã chờ được người đến, bà ta rất không thích nhưng không dám thể hiện quá mức. Bà ta nắm chắc có thể thu xếp chuyện gả thay ổn thỏa, nhưng dù xem thường Phương Hàn Tiêu đến đâu chăng nữa thì gây sự với y cũng không có lợi gì cho bà ta.
Bà ta đành nhẫn nại, tiếp tục giữ nụ cười trên môi. Sầm Vĩnh Xuân vốn ngồi nghiêng, nhìn theo ánh mắt bà ta mới thấy người đến ngoài cửa, lập tức đứng dậy, hăng hái nghênh đón:
– Hàn Tiêu, cuối cùng đệ cũng đến rồi, đệ còn không đến thì huynh thật sự đến phủ mời đệ đấy!
Vọng Nguyệt ở ghế bên cạnh hơi nhúc nhích, không thể không đứng dậy theo.
Nàng ta là trưởng nữ, thực tế không cần đứng dậy đón muội muội và muội phu, nhưng Sầm Vĩnh Xuân đã nhiệt tình ra ngoài nghênh đón, nàng ta còn ngồi đó thì hơi kỳ.
Nàng ta không biết rằng Sầm Vĩnh Xuân vừa bước ra nghênh đón là hối hận ngay. Do hắn ta kích động quá mức, bước rồi mới nhận ra mình có thể ngồi yên tại chỗ, chờ Phương Hàn Tiêu vào hành lễ với mình.
Nhưng ra cũng ra rồi, đâu thể quay vào, hắn ta đành sánh vai Phương Hàn Tiêu cùng vào.
Con ngươi Từ Vọng Nguyệt hơi mở to.
Nàng ta không thể không đối mặt trực tiếp với vị hôn phu cũ.
Lẽ ra nàng ta nên chột dạ, nhưng vào khoảnh khắc nhìn rõ tướng mạo y, nàng ta không kìm được nhìn sang Oánh Nguyệt bên cạnh, lòng hiện lên một ý nghĩ: hời cho nó.
Ý nghĩ này rất vô lý lại cứ hiển hiện rành rành trước mắt. Sầm Vĩnh Xuân rất tuấn tú, lần đầu gặp hắn ta ở Long Xương hầu phủ, nàng ta cũng cảm thấy hắn ta hấp dẫn, nhưng khi hai người bước chung với nhau, Phương Hàn Tiêu ăn mặc tùy ý lại dễ dàng áp đảo hắn ta.
Chẳng những về tướng mạo mà còn về khí chất, Sầm Vĩnh Xuân xuất thân công tử, nhưng khi đứng cạnh Phương Hàn Tiêu thì khí chất quý tộc trên người dường như không đủ, toát lên cảm giác thua kém vài phần.
Vọng Nguyệt không kìm được lại nhìn Phương Hàn Tiêu. Không, không, nàng ta không có tâm tư khác, nàng ta rất thỏa mãn với cành cao đã phí bao công sức bấu víu, chỉ là… không ngờ Phương Hàn Tiêu hiện tại là thế này.
Nàng ta tuyệt đối không hối hận, nhưng trong lòng có chút hụt hẫng không tên.
Từ đại lão gia không quá quan tâm dung mạo của họ, không để ý đôi phu thê về lại mặt, Từ đại phu nhân không nhịn được, đặt tách trà lên bàn phát ra tiếng “cạch” nhắc nhở, ông ấy mới hoàn hồn, nhận ra mình nên lên tiếng.
Bèn nói:
– Tam nha đầu, tam nữ tế cũng đến rồi, tốt, tốt, tụi con ngồi đi.
Đúng là mặt mày vui vẻ, quên mất phải bảo họ quỳ bái hành lễ trước, Phương Hàn Tiêu biết nghe lời, kéo Oánh Nguyệt ngồi luôn.
Từ đại phu nhân chán ghét, nhưng Từ đại lão gia hành sự hồ đồ, đã nói như vậy rồi, bà ta không tiện bảo người ta đứng dậy, đành thôi.
Phương Hàn Tiêu đến cũng mang theo quà cáp, được Ngọc Trâm và Đỗ Quyên bê vào, số lượng không bằng Sầm Vĩnh Xuân, đại khái cho có mà thôi.
Từ đại phu nhân không vui nhưng không dám bắt bẻ, chỉ muốn mau mau đuổi Phương Hàn Tiêu và Oánh Nguyệt về. Sầm Vĩnh Xuân thì khác, muốn trò chuyện cùng y, dù y không mang theo giấy bút, chỉ có thể đáp bằng cách gật đầu hoặc lắc đầu thì hứng thú của hắn ta vẫn không vơi bớt.
Không lâu sau, Từ đại lão gia ngồi hết nổi, đứng dậy bảo đôi liên khâm cứ từ từ trò chuyện, mượn cớ mình bận việc rời đi.
Ông ấy đi rồi, Sầm Vĩnh Xuân vẫn tiếp tục nói.
Bầu không khí trong phòng rất kỳ lạ, hôn sự bị lỗi khiến chẳng ai được tự nhiên, ai cũng có tâm tư không muốn người khác biết, cố giữ vẻ ôn hòa ngoài mặt như thể đây chỉ là một dịp vui các chàng rể mới về lại mặt thông thường. Nhưng trong lòng ai cũng rõ, rằng chẳng ai tin.
Nếu xét người mang ít tâm tư nhất ở đây thì không phải Oánh Nguyệt mà là Phương Hàn Tiêu.
Bị câm thật tiện, y thoải mái dễ dàng diễn hùa theo Sầm Vĩnh Xuân, từng cử chỉ tùy ý đều xem như phối hợp. Sầm Vĩnh Xuân biết y có nhược điểm to đó nên không hề phòng bị, tán gẫu rất vui vẻ.
Ngược lại Oánh Nguyệt đang có nỗi niềm trăn trở, suy nghĩ nên nói thế nào với Từ đại phu nhân để chuộc mẫu thân và đệ đệ Đỗ Quyên, với lại nàng cũng muốn đi thăm Tích Nguyệt.
Nàng xuất giá đột ngột, chưa kịp chào Tích Nguyệt nên hơi nhớ tỷ ấy, không biết giờ tỷ ấy ra sao. Tỷ ấy thông minh giỏi giang hơn nàng nhiều, hẳn là sống không tệ.
Nàng chờ mãi, cuối cùng cũng chờ được Sầm Vĩnh Xuân ngừng chốc lát để nâng tách trà lên uống, nàng vội đứng dậy xin Từ đại phu nhân:
– Thưa phu nhân, con xin phép đi thăm nhị tỷ ạ.
Sau khi thoát khỏi kiềm tỏa của Từ đại phu nhân, nàng nhận ra mình không quá sợ bà ta nữa, dám nói chuyện bình thường với bà ta.
Từ đại phu nhân nghe, mắt lóe lên vẻ kỳ lạ. Bà ta nhìn Oánh Nguyệt, không từ chối mà thoải mái gật đầu:
– Con đi đi.
Oánh Nguyệt quay sang nói nhỏ với Phương Hàn Tiêu:
– Ta đi thăm nhị tỷ, lát sẽ quay lại nhé?
Phương Hàn Tiêu không ý kiến gì, gật đầu.
Oánh Nguyệt thở ra, dẫn Đỗ Quyên đi, Ngọc Trâm vẫn ở lại hầu hạ Phương Hàn Tiêu. Lần đầu y đến Từ gia, lạ nước lạ cái, lỡ cần gì thì sao.
Nghĩ đến việc sắp được gặp Tích Nguyệt, tâm trạng nàng rất tốt, dọc đường còn nói nhỏ với Đỗ Quyên:
– Nhị tỷ lợi hại hơn ta, vừa hay chúng ta đi thỉnh giáo tỷ ấy xem nên nói thế nào với phu nhân, tốt nhất là lần này thuận lợi đưa người thân của em đi.
Đỗ Quyên kích động gật đầu liên tục:
– Dạ, đa tạ đại thiếu phu nhân!
Oánh Nguyệt xa nhà chưa lâu, vẫn quen thuộc đường đi trong nhà, có điều lần này nàng về là khách, Từ đại phu nhân vẫn cho nàng một nha hoàn dẫn đường. Nha hoàn dẫn một lúc thì Oánh Nguyệt thấy có điều bất thường.
Nàng tưởng nha hoàn không nghe rõ lời dặn của Từ đại phu nhân, bèn kéo nàng ấy:
– Ta không về Thanh Cừ viện, ta đi thăm nhị tỷ.
Nha hoàn cười:
– Dạ nô tỳ biết. Nhị tiểu thư đã đổi nơi ở, hiện ở nơi cũ của tam tiểu thư ạ.
Oánh Nguyệt sững sờ.