Thanh Cừ viện.
Vân di nương ban nãy đội nắng ra ngoài, ngẩn ngơ quay về.
Bà ấy theo Từ đại lão gia từ năm mười tám tuổi đến nay đã ngoài ba mươi. Ở tuổi này một khi vất vả là dễ hỏng dung nhan.
Lúc đi, bà ấy gắng ăn diện gọn gàng, nhưng điều kiện hiện tại kém đi nhiều, phấn kém chất lượng dùng cũng như không dùng, dưới ánh nắng gay gắt, son phấn kẹt trong lỗ chân lông hòa cùng mồ hôi hệt như đeo một lớp mặt nạ, phơi bày nỗi bi ai tuổi tác.
Mai Lộ thấy bà ấy bị nóng đến mức môi khô nứt nẻ thì vội bưng trà đến. Trà này cũng khác trước, Vân di nương khát không cảm nhận được, uống một hơi hết cả cốc, lúc uống cốc thứ hai thì không chịu nổi, càng uống càng chậm, cuối cùng nhăn mày, để lại hơn nửa cốc lên bàn giường (1).
(1) Bàn giường: loại bàn thấp chuyên đặt trên giường, trên sạp.
Kế đó bà ấy mới nhận thấy điều bất thường, quay đầu nhìn nữ nhi ở đối diện đang vùi đầu may đồ lót:
– Con sao thế?
Tích Nguyệt đáp:
– Dạ không sao ạ.
Giọng nàng ấy khô khốc gọi Cúc Anh:
– Em đi quạt cho di nương, ta luôn ở trong phòng, không thấy nóng.
Cúc Anh đứng cạnh nàng ấy đáp vâng, bước tới sau Vân di nương, tiếp tục phe phẩy chiếc quạt sa tròn màu xanh nhạt có hình hoa và bướm.
Hoa văn trên quạt rất đẹp nhưng nhìn kỹ sẽ thấy trên quạt có hai chỗ hỏng, không có sợi tơ thích hợp nên không thể vá, đành để mặc hai sợi tơ xù ra bên ngoài.
Tòa nhà lớn nghiêng đi, sự tàn khốc thể hiện trên mọi mặt.
Tích Nguyệt không nói, Vân di nương cũng không có sức truy hỏi, bà ấy thực sự không lo nổi, ngồi ngẩn ngơ một lát, chợt rơi lệ:
– Nhị tiểu thư, di nương hại con rồi.
Tay Tích Nguyệt run lên.
Nàng ấy chệch tay, mũi kim bén đâm vào đầu ngón tay đau thấu tận tim.
Nhưng nàng ấy không kêu đau, chỉ quẹt tay lau giọt máu kia, sau đó nói:
– Di nương đừng nói vậy, di nương muốn tốt cho con, con biết.
Hình như Vân di nương không nghe lọt, thất thần:
– Ta gặp tam nha đầu và Phương đại thiếu gia rồi. Tam nha đầu không hiểu sao ngồi xổm dưới đất khóc, Phương đại thiếu gia bên cạnh viết chữ dỗ dành, tuy y không nói được nhưng đối xử với tam nha đầu rất tốt, tướng tá cũng đẹp trai. Nếu không phải trước đây mắt di nương quá cao…
Tay Tích Nguyệt định may tiếp thì dừng lại, nàng ấy biết tại sao Oánh Nguyệt khóc, nói nhỏ:
– Di nương đừng nói nữa.
Nàng ấy không muốn nghĩ chuyện này thêm, sợ bản thân khó lòng chịu đựng. Bởi hành vi khó chấp nhận đối với Oánh Nguyệt hay bởi hối tiếc lựa chọn của mình trong quá khứ, nàng ấy không phân biệt được, cũng không muốn phân biệt.
Nàng ấy đổi chủ đề:
– Di nương chưa gặp lão gia, đúng không ạ?
Vân di nương ra ngoài là để nghĩ cách gặp Từ đại lão gia.
Từ khi hai mẹ con bà ấy bỏ trốn trở về, cuộc sống liên tục lao dốc. Từ đại phu nhân là chủ mẫu, trước đây đã không muốn tốt cho Vân di nương, Từ đại lão gia quanh năm không ở nhà, không chỉ phòng Từ đại phu nhân mà phòng Vân di nương cũng trống vắng. Đối với những người thiếp không được sủng ái, Từ đại phu nhân tuy chướng mắt nhưng chưa tới mức căm hận nên chưa bao giờ dùng thủ đoạn mạnh để đối phó.
Thế mà Vân di nương dám làm như thế với bà ta, bà ta không xử đẹp Vân di nương, người khác bắt chước làm phản thì bà ta quản gia kiểu gì?
Thế là bắt Vân di nương chuyển viện, tìm cớ điều đi hầu hết hạ nhân, cắt xén chi tiêu,… tất cả thủ đoạn đều úp xuống không chút lưu tình.
Đối với đãi ngộ rơi thẳng đứng, Vân di nương có thể nhẫn nhịn, bà ấy biết mình đã làm gì, nếu chịu đựng một chút có thể khiến Từ đại phu nhân hả giận thì bà ấy chấp nhận.
Cho nên lúc ban đầu, bà ấy không nghĩ sẽ tìm Từ đại lão gia để cầu xin. Dù muốn cũng không dễ dàng tìm được, Từ đại phu nhân đã sơ hở một lần, sẽ không có lần thứ hai để bà ấy có cơ hội chạy ra khỏi nhà.
Nhưng sự tàn độc của Từ đại phu nhân chưa dừng ở đó, bà ta để lại một câu chí mạng khiến Vân di nương và Tích Nguyệt mất hồn mất vía, hoàn toàn mất đi ý chí.
“Nhị tiểu thư tâm cao, đến công tử của bá phủ mà cũng không ưng, ta không biết nên tìm gia đình nào phù hợp. Vậy thì, nhị tiểu thư cứ an tâm ở lại đây, bất luận tám năm hay mười năm, gia đình này cũng không để cô thiếu cơm ăn. Nhị tiểu thư khỏi phải gả cho gia đình không như ý, khiến thân thể ngọc ngà của cô chịu ấm ức, đúng không?”
Chiêu này quá độc, trực tiếp chặt đứt con đường xuất giá của Tích Nguyệt, tức là ngay cả gia đình bá tánh bình thường cũng không cho nàng ấy gả.
Vân di nương đâu thể ngồi yên được nữa, bất chấp nguy hiểm Từ đại phu nhân gia tăng thủ đoạn giày vò cũng phải tìm Từ đại lão gia phân xử.
Nhưng muốn tìm Từ đại lão gia thì phải đợi, đợi hoài đợi mãi cuối cùng cũng đợi đến hôm nay.
Nhưng bà ấy vẫn chưa gặp Từ đại lão gia.
– Ta đến muộn một bước, không ngờ ông ấy chỉ ngồi trong nhà một lát là đi.
Vân di nương cắn răng, nhẫn nại không lộ vẻ giận dữ trước mặt nữ nhi.
Tích Nguyệt nghe vậy ngớ ra, chợt nghĩ đến Oánh Nguyệt, không hiểu sao không dằn lòng được, lẩm bẩm:
– Kết quả, là tam nha đầu thông suốt. Trước đây con còn chê muội ấy ngốc, không biết lấy lòng phu nhân, cũng không biết nên xuất hiện nhiều trước mặt lão gia. Con làm đủ cả, nhưng thế thì sao chứ?
Chỉ là công dã tràng.
Vân di nương không tiếp lời. Bà ấy nói về Oánh Nguyệt một lần rồi thôi, giờ chỉ lo lắng cho nữ nhi của mình, thở dài nặng trĩu, cảm thấy mình quá nản lòng thoái chí, bèn miễn cưỡng nặn ra nụ cười:
– Con đừng suy nghĩ lung tung, đây là nhà của lão gia, ông ấy sẽ phải về. Chúng ta chịu khó nghe ngóng, lần sau chắc chắn gặp được ông ấy. Mẹ nghịch ý phu nhân, phu nhân phạt mẹ đã đành, con là con gái ruột của lão gia, sao có thể thật sự không xuất giá chứ. Chỉ cần gặp lão gia, chắc chắn sẽ nói được mà.
Tích Nguyệt rủ mi, khóe môi nở nụ cười trào phúng.
Nàng ấy đã ở đây gần ba tháng, ba tháng cơ đấy!
Phụ thân như thể hoàn toàn không biết chuyện gì. Trước đây nàng ấy chủ động chăm sóc nọ kia, Từ đại lão gia đối xử hòa nhã tử tế, tỏ vẻ rất yêu thương chiều chuộng, thế mà khi nàng ấy không thể xuất hiện trước mặt thì ông ấy lại chưa bao giờ chủ động tới đây, có lẽ thậm chí còn không nghĩ đến việc hỏi Từ đại phu nhân một tiếng. Trong mắt ông ấy hoàn toàn không có nữ nhi này.
Ba tháng chịu đựng vừa qua khiến nàng ấy dập tắt mọi ảo tưởng đối với người cha ruột. Nàng ấy không thể dựa dẫm bất kỳ ai khác ngoài chính bản thân.
Tích Nguyệt ném bộ đồ lót đang may dở, đứng dậy nói:
– Cúc Anh, mang nước tới đây, ta muốn rửa mặt thay y phục.
Cúc Anh tưởng nàng ấy nóng toát mồ hôi nên muốn rửa mặt cho mát, vâng dạ rồi vội vàng rời đi. Các nàng bây giờ đến nhà bếp xin nước nóng cũng rất gian nan, may mà trời nóng, dùng nước lạnh là được.
Rửa mặt xong, Tích Nguyệt không ngồi lại chỗ cũ mà ngồi trước bàn trang điểm cũ kỹ, Vân di nương sửng sốt:
– Nhị nha đầu, con muốn làm gì?
Lời lẽ trong câu chí mạng kia của Từ đại phu nhân quá đáng sợ, đồng thời cho tới nay, bà ta thật sự làm được những gì mình nói, không để Tích Nguyệt ra ngoài gặp ai, bởi vậy Tích Nguyệt càng lúc càng tiều tụy, đã lâu chưa trang điểm.
Tích Nguyệt bình tĩnh nói:
– Di nương không cần quan tâm, con tự có cách.
Vân di nương sao có thể không quan tâm, vội nói:
– Nhị nha đầu đừng sốt ruột, đừng nghĩ cách linh tinh, đắc tội phu nhân…
Tích Nguyệt tự vẽ chân mày cho mình:
– Di nương, con còn có thể đắc tội bà ta kiểu gì nữa chứ.
Vân di nương nhất thời á khẩu: không sai, đây gần như đã là tình huống xấu nhất rồi.
– Tệ hơn nữa chỉ là bà ta cầm dây thừng tới siết chết con thôi!
Giọng Tích Nguyệt cố kiềm chế sự cao ngạo, sau đó bình tĩnh lại:
– Vậy cũng không sao cả, con ở đây có khác gì chết đâu.
Nàng ấy không phải Oánh Nguyệt ngốc nghếch, chỉ cần có sách là xem nơi này như thế ngoại đào nguyên. Nàng ấy giống Vọng Nguyệt, từ nhỏ đã có tâm muốn trèo cao, bảo nàng ấy nhốt mình như hoa cỏ trong viện nơi đây thì chưa chờ ngày chết héo, nàng ấy đã bức bối không sống nổi.
Vân di nương ôm ngực hỏi:
– Vậy… con muốn làm sao? Con phải nói cho di nương một tiếng chứ.
Tích Nguyệt đã vẽ xong chân mày, đang dùng son môi. Nàng ấy là thiếu nữ, dẫu tiều tụy vẫn có nét quyến rũ, phấn không tốt nên không thoa, chỉ dùng hai món đã đủ để khí sắc sáng lên vài phần, sau đó dặn Cúc Anh búi tóc.
Sau đó nữa, nàng ấy mới trả lời Vân di nương:
– Phu nhân không chịu tìm mối cho con xuất giá chứ gì? Con không cần bà ta nhọc tâm, nhà hôm nay có sẵn đấy, để xem con có vứt được ra ngoài hay không.
Mẫu tử liền tâm, Vân di nương nhanh chóng hiểu ý, thất thanh:
– Con đang nói tới đại cô gia hay tam cô gia? Con… con chẳng lẽ muốn làm thiếp ư?!
Tích Nguyệt cười nói:
– Đương nhiên là đại tỷ phu rồi. Di nương nhớ không, đại tỷ đến Long Xương hầu phủ một chuyến là có thể bỏ túi vị như ý lang quân này. Nàng ta làm được, tại sao con lại không? Thậm chí con không cần vị trí chính thê, có lẽ đại tỷ phu sẽ sẵn lòng thương tiếc con.
Vân di nương thực hoảng loạn:
– Không được, con đừng làm bậy, con dám cướp phu quân của đại tiểu thư, phu nhân sẽ không tha cho con, huống hồ đại tiểu thư cũng không phải dạng vừa, rơi vào tay nàng ta e rằng cuộc sống của con chẳng khác gì di nương. Huống hồ con là cháu gái thượng thư, sao có thể làm thiếp được?
Từ lão thượng thư có địa vị cao quý ở Từ gia, Từ đại lão gia và Từ nhị lão gia đều bất tài nên Từ gia lại càng tưởng niệm lão nhân gia, cả Vân di nương cũng không ngoại lệ.
– Di nương hoảng gì chứ. Phu nhân không muốn con cướp phu quân của đại tỷ thì hãy gả con đến nhà người khác.
Tích Nguyệt trái lại vô cùng bình tĩnh:
– Hoặc nếu bà ta không muốn con đến trước mặt đại tỷ phu làm mất mặt thì cũng nên mau chóng tìm mối cho con.
Chỉ khi phá được tử cục trước mắt mới tiện bàn kế sau này.
Từ đại phu nhân đương nhiên sẽ tức giận, dù đồng ý tìm mối cho nàng ấy cũng sẽ không tìm gia đình nào tốt, nhưng kém đến đâu cũng có giới hạn, vì phu quân của nàng ấy sẽ là liên khâm với Sầm Vĩnh Xuân. Nếu tìm một người quá hạ đẳng, Từ đại phu nhân không quan tâm thể diện nhà mình thì cũng phải để ý đến suy nghĩ của Sầm Vĩnh Xuân.
…
Vân di nương không nói gì, cân nhắc.
Van xin… bà ấy biết, rất ít khi hữu dụng.
Uy hiếp… có lẽ cũng là một cách.