Gả Thay

Chương 46



Phương Hàn Tiêu báo cáo xong chuyện này thì đi lo chuyện khác, hoàn toàn không thêm mắm thêm muối, không tố cáo bất kỳ ai. Nhưng Phương lão bá gia vui vẻ xong, ngẫm lại thấy phiền muộn, bèn gọi Phương bá gia tới giáo huấn một trận, nói với ông ta:

– Con quản tốt chuyện nhà mình thôi! Trước đây ta bệnh, không có sức quản con, con nói xem, con ở nhà nhàn rỗi ba bốn năm nay vẫn nhàn rỗi tới bây giờ, rốt cuộc con muốn gì?

Phương bá gia muốn gì? Đương nhiên muốn chức quan béo bở mà ông ta bỏ lỡ kia rồi. Vả lại ông ta đâu có nhàn rỗi, cũng làm này làm kia mấy bận nhưng thời vận không tốt nên toàn thất bại. Vì chuyện này dính dáng đến việc hại Phương Hàn Tiêu nên ông ta không tiện nói rõ, chỉ đáp ậm ờ:

– Long Xương hầu đáng ghét, dâng lời gièm pha cướp của nhà chúng ta…

– Con tỉnh lại đi.

Phương lão bá gia chỉ nghe ông ta nói một câu là lửa giận bùng lên:

– Con kém cỏi hơn người ta, thất bại thì thất bại thôi, định ngã trong một hố cả đời sao? Không có cái hố đó, con định từ nay rảnh rỗi luôn hả? Quan tổng binh là chức vụ quan trọng của triều đình, không có Long Xương hầu tố cáo con thì đổi sang người khác cáng đáng cũng là chuyện thường tình. Cha phụ trách nó hơn mười năm là nhờ hoàng thượng tín nhiệm chứ không phải nó họ Phương!

Phương bá gia không phục, giải thích:

– Nếu không có Long Xương hầu truyền tin tức ra thì hoàng thượng đã định chiếu theo lệ cũ mà cho con làm. Lúc trước, cha thường dắt Tiêu nhi đến chỗ làm, không phải cũng định cho nó tiếp quản sao?

Lửa giận của Phương lão bá gia càng tăng:

– Cha làm như thế là dốc hết sức mình, nghe theo mệnh trời. Có thể tiếp quản đương nhiên là tốt nhất, nhưng không thể tiếp quản thì chẳng lẽ cha đi ăn vạ với hoàng thượng à? Luyện cho ra bản lĩnh, đương nhiên sẽ có lúc dùng! Con còn có mặt mũi nhắc tới Tiêu nhi, con nhìn xem Tiêu nhi chỉ mới ngoài hai mươi tuổi mà còn cầm được buông được hơn con, lúc đi tay trắng, lúc về trắng tay, mà ngày nào cũng vui vẻ, tận tâm tận lực hầu hạ ta. Ta khỏe hơn, nó mới chủ động ra ngoài liên lạc lại bằng hữu chứ không rầu rĩ ở nhà tiếc nuối ăn năn. Nhìn tâm chí của nó rồi nhìn lại con kìa!

Phương bá gia bị mắng thảm hại, thầm oán giận Phương lão bá gia “thiên vị” mười bảy mười tám lượt, nhưng sợ Phương lão bá gia bùng nổ thêm nên không dám nói, chỉ buồn bực trong lòng.

Ông ta không cãi, Phương lão bá gia cũng dịu lại, hỏi ông ta lần nữa:

– Rốt cuộc con tính thế nào? Ta cho con biết, vị trí trong triều đình là như vậy đấy, con nhàn rỗi thêm hai năm nữa thì những chức vụ con chê bai trước đây đều không tới lượt con đâu. Người đi trà nguội, con hiểu chứ?

Phương lão bá gia giáo huấn ông ta rất dữ dội nhưng dẫu sao cũng vì muốn tốt cho nhi tử, câu này khiến Phương bá gia sợ hãi giật mình. Không sai, tấm lưới quan trường chưa bao giờ ở yên một chỗ mà luôn không ngừng đan bện. Ông ta xa nó càng lâu, không gian thuộc về ông ta càng hẹp.

Đây không phải thứ ông ta có thể bảo vệ chỉ qua quan hệ xã giao thông thường. Người ta có chức quan trong người, quyền thế trong tay, mới có lợi ích để trao đổi. Và nhờ những trao đổi lợi ích đó, người ta dần liên kết chặt chẽ với nhau. Ông ta không có, chỉ có thể lượn lờ ở phía ngoài mà thôi.

Ông ta cúi đầu:

– Thưa cha, con hiểu rồi.

Nhi tử lớn chừng này, Phương lão bá gia không thể quản quá chặt. Ông khoát tay, không thấy cho đỡ phiền:

– Đi đi.

***

Từ gia.

Trước đây có nói, Từ đại phu nhân quản gia trông rất ra dáng, kỳ thực sơ hở khắp nơi.

Đây là điều khó tránh ở gia đình hào môn đang dần suy bại, mặt khác cũng vì Từ đại lão gia không quan tâm ngó ngàng. Một gia đình nên có hai người làm chủ, nam chủ ngoại nữ chủ nội. Từ đại lão gia quanh năm bỏ mặc, chuyện gì cũng chất lên vai Từ đại phu nhân, sức lực Từ đại phu nhân đôi lúc không thể lo hết, những chỗ nhỏ nhặt bà ta không để tâm dần lỏng lẻo.

Bởi vậy, Phúc Toàn suýt bị đánh mông nở hoa ở Bình Giang bá phủ, nhưng về Từ gia giao ngân phiếu cho Tích Nguyệt lại chẳng phải việc gì to tát.

Phúc Toàn sống ở Từ gia mười hai năm, cũng như tỷ tỷ Đỗ Quyên, không có vị trí gì tốt, trước đây toàn đi truyền lời hoặc sai vặt các kiểu. Vì nhỏ tuổi nên hai năm trước cậu vẫn có thể trực tiếp vào hậu viện, tuy toàn làm việc vặt nhưng vô cùng quen thuộc trong ngoài Từ gia, ai cũng quen biết cậu.

Oánh Nguyệt cho cậu chi phí cho việc sai vặt, dọc đường cậu mua ít hạt dưa đậu phộng, đến Từ gia nói là nhớ bạn cũ, đúng lúc chủ sai ra ngoài làm việc nên tiện đường qua thăm.

Đám tiểu tử cùng làm sai vặt với cậu trước đây rất hâm mộ cậu, cho cậu vào, tìm chỗ vắng ngồi xuống cắn hạt dưa, ăn đậu phộng, nhao nhao khen cậu có tiền đồ, hỏi cậu Bình Giang bá phủ có khí thế lắm không.

Phúc Toàn ba hoa khoác lác thổi phồng lên. Lát sau, mấy tiểu tử kia thích quá, Phúc Toàn mới nói họ ăn đồ cậu mời thì phải giúp cậu một việc.

Đám tiểu tử hỏi là việc gì.

Phúc Toàn cười hì hì bảo họ nghĩ cách gọi Cúc Anh theo hầu nhị tiểu thư ra gặp, hôm đó cậu đi gấp, chưa kịp từ biệt Cúc Anh.

Cậu nói rất mờ ám, đám tiểu tử ăn hạt dưa quên cả cắn, đều mở to mắt:

– Úi chà, lông mọc đủ chưa thế? Biết nhớ nữ nhân cơ à?!

Phúc Toàn đẩy tiểu tử bên cạnh:

– Nói nhăng nói cuội gì đấy, Cúc Anh tỷ tỷ trước đây chiếu cố tao, tao nghe nói hiện giờ tỷ ấy sống không được tốt. Đến đây rồi, tao tặng tỷ ấy gói kẹo để ăn, cũng là chút tấm lòng của tao.

Tiểu tử kia đưa tay:

– Vậy mày đưa tao, tao giúp mang vào cho.

Phúc Toàn lập tức lắc đầu:

– Không được, tao sợ mày ăn vụng dọc đường!

– Xí, ai thèm ăn vụng của mày, làm như tao chưa ăn kẹo bao giờ í.

Nói là nói thế nhưng tiểu tử lớn tầm này ở ngoại viện chưa hiểu chuyện nam nữ, đang hoặc chưa đến giai đoạn sắp hiểu, thì càng vào lúc này lại càng thích nói, muốn tham gia vào. Thế là thật sự có một người đứng ra:

– Đợi đấy, để tao đi gọi giúp cho!

Phúc Toàn vội nói:

– Nhớ tránh người ta, đừng để phu nhân biết.

– Cần mày dặn chắc, phu nhân mà biết thì tao cũng chẳng yên!

Tiểu tử đó nói rồi cười khà khà chạy đi.

Lúc này Tích Nguyệt và Vân di nương đã bị cưỡng chế không được phép ra khỏi Thanh Cừ viện nửa bước, nhưng hai nha hoàn Cúc Anh và Mai Lộ vẫn đi được, dù sao cũng phải có người đến nhà bếp lấy cơm. Từ đại phu nhân có giận Tích Nguyệt đến đâu cũng không thể để nàng ấy chết đói trong viện, như vậy quá đáng sợ.

Sau một lúc, Cúc Anh quả thật bị mượn cớ mời ra.

Trước đây Phúc Toàn thường mang sách vào cho Oánh Nguyệt nên Oánh Nguyệt mới dám giao ngân phiếu cho cậu, bởi tuy cậu nhỏ tuổi nhưng rất có kinh nghiệm giao đồ. Những tiểu tử kia cũng có mánh khóe tương tự, biết cách tránh tai mắt người khác. Cúc Anh uể oải đi tới, dọc đường thật sự không gặp phải ai.

Trước cái nhìn lom lom của đám tiểu tử, Phúc Toàn lấy trong ngực ra một gói kẹo đậu phộng hơi bị chảy đưa cho Cúc Anh:

– Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ trước đây chiếu cố đệ, gói kẹo này đệ tặng tỷ.

Cúc Anh năm nay mười bảy, lớn hơn Phúc Toàn năm tuổi, hoàn toàn không nghĩ theo hướng chuyện kia, chỉ thấy khó hiểu. Nàng ấy không thân thiết với Phúc Toàn, định từ chối:

– Tỷ không cần…

Phúc Toàn cố nhét vào tay nàng ấy:

– Tỷ tỷ đừng khách sáo với đệ.

Cùng lúc đó, một viên giấy nhờ gói kẹo che chắn trượt từ lòng bàn tay cậu sang lòng bàn tay Cúc Anh, kế đó cậu giữ chặt cái tay định từ chối của Cúc Anh, kéo Cúc Anh đến bên cạnh:

– Tỷ tỷ, đệ nói với tỷ câu này.

Bọn tiểu tử thấy Phúc Toàn bạo như vậy, hưng phấn phát ra âm thanh quái dị.

Cúc Anh sắp nổi giận thì Phúc Toàn kiễng mũi chân, nhanh chóng nói nhỏ:

– Của đại thiếu phu nhân chúng tôi cho nhị tiểu thư.

Xong giọng lập tức quay lại bình thường:

– Tỷ tỷ đừng giận, sau này đệ muốn gặp tỷ cũng không gặp được, tỷ nể mặt đệ nhận đi mà.

Mí mắt Cúc Anh run lên, hầm hừ một tiếng như đang cố nén giận nhận lấy, cầm cả gói kẹo lẫn viên giấy, giãy khỏi tay Phúc Toàn, xoay người bỏ đi.

Đám tiểu tử ngóng cổ nhìn:

– Cứ thế đi à?

Phúc Toàn đã diễn thì diễn cho trót, cũng nghểnh cổ ra vẻ lưu luyến:

– Ơ…

Chọc đám tiểu tử cười to giễu cợt:

– Mày đúng là người nhỏ chứ tâm không nhỏ nha!

Ồn ào một trận, Phúc Toàn nói mình có việc phải đi, dặn đám tiểu tử đừng nói chuyện này ra ngoài, tiểu tử kia đáp:

– Biết mà, nói mãi. Người do tao gọi giúp, tao nói ra thì có gì tốt?

Phúc Toàn rời đi.

Bên kia, Cúc Anh cho cả kẹo và viên giấy vào lòng, thấp thỏm theo lối cũ về Thanh Cừ viện, dọc đường sợ gặp Từ đại phu nhân hoặc tâm phúc của Từ đại phu nhân, may mà không gặp.

Sau giờ ngọ, Vân di nương và Tích Nguyệt đều nằm trên giường.

Không phải nghỉ trưa mà là dưỡng thương.

Vân di nương bị đánh hai mươi gậy, Tích Nguyệt là tiểu thư, Từ đại phu nhân vẫn nể mặt, không đánh mà bắt nàng ấy quỳ giữa sân suốt hai canh giờ. Trời nắng gắt oi ả, Tích Nguyệt chẳng những suýt bị phế đầu gối mà còn bị say nắng. Sau khi quỳ nửa ngày đến mức không bò dậy nổi, Từ đại phu nhân thấy nàng ấy thê thảm mới hơi hả giận, hai ngày nay không kiếm chuyện với nàng ấy nữa.

Và cũng không mời đại phu cho, hai người chỉ có thể cố chịu đựng.

Tích Nguyệt có thể chịu được bản thân bị đau, nhưng liên lụy sinh mẫu nên trong lòng khó chịu, hai ngày qua không dám to tiếng. Vân di nương nhịn đau một lúc thì an ủi nàng ấy:

– Nhị nha đầu, di nương không sao, con đừng hối hận. Giai đoạn khó khăn nhất đã qua, tốt rồi, phu nhân thế nào cũng phải nghĩ cách thu xếp cho con.

Từ đại phu nhân có hà khắc đến đâu cũng không phải bị điên, mạng của thiếp thất, thứ nữ cũng là mạng người, bất kể bà ta ghét đến mức nào cũng không thể giết. Chuyện đó phiền phức hơn nhiều so với tìm bừa một nhà nào đó gả phứt Tích Nguyệt đi cho khuất mắt. Bởi vậy chỉ cần chịu đựng đến khi Từ đại phu nhân bình tĩnh lại, suy nghĩ rõ ràng, thì kế sách của Tích Nguyệt xem như thành công.

Tích Nguyệt ỉu xìu đáp:

– Di nương, con biết.

Thực ra nàng ấy không biết mình làm vậy là đúng hay sai, nhưng nàng ấy không còn đường khác để đi. Chuyện cũng đã rồi, giờ chỉ có thể cắn răng tiến tới.

Vào lúc này, Cúc Anh vội vã trở về.

Mai Lộ thấy bộ dạng Cúc Anh là lạ, bèn nói:

– Em làm gì mà như kẻ trộm vậy?

Cúc Anh không quan tâm, thở phào, trước tiên lấy gói kẹo, kế đó lấy viên giấy kia ra, đến bên giường quỳ xuống dâng trước mặt Tích Nguyệt:

– Thưa nhị tiểu thư, người của tam cô nãi nãi nhờ gửi thư cho người ạ.

Cúc Anh không biết chữ, dọc đường sợ bị bắt gặp nên không dám lấy ra nhìn kỹ, thấy là giấy thì cho rằng đó là thư do Oánh Nguyệt viết.

Bây giờ, trước ánh mắt nghi vấn của Tích Nguyệt, Cúc Anh mới trải phẳng viên giấy kia ra, không khỏi sững sờ:

– …Tam cô nãi nãi gửi gì thế? Thư này sao là lạ nhỉ?

Vật như ngân phiếu, Cúc Anh chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc, thấy mà không biết cũng bình thường.

Nhưng Tích Nguyệt từng đọc sách, dù chưa từng thấy cũng đọc được chữ trên đó viết gì.

Nàng ấy quỳ bất tỉnh dưới cái nắng gay gắt cũng không rơi một giọt lệ, nhưng lúc này trước mắt nhòe đi, hai giọt nước mắt to rơi xuống tờ ngân phiếu.

Cúc Anh giật mình:

– Sao thế, tam cô nãi nãi viết gì ạ? Trách tiểu thư sao ạ?

Vân di nương nghe động tĩnh khác thường, cũng cố gắng chống người dậy nhìn sang.

Tích Nguyệt cắn răng. Nàng ấy sợ mở miệng thì nỗi hối hận và xấu hổ như dời non lấp biển sẽ đè ép mình, hồi lâu mới gian nan lên tiếng:

– Không có.

Nàng ấy nhắm mắt lại, lát sau mới nói:

– Hai lượng bạc còn lại của chúng ta sao rồi?

Cúc Anh ngập ngừng đáp:

– Dạ còn, tiểu thư muốn dùng ạ? Cơ thể người không chịu nổi sao?

Hai lượng bạc vụn ấy là số tiền còn lại của họ, trước đó chịu phạt xong là Vân di nương muốn dùng. Họ không tiện mời đại phu nhưng mua ít thuốc về uống vẫn được, có điều họ chỉ còn chút tiền cỏn con ấy, nếu Từ đại phu nhân lại gây sự thì họ chỉ có thể chờ chết.

Cho nên Vân di nương muốn mua thuốc cao dán đầu gối và mua thuốc chữa say nắng cho Tích Nguyệt là được. Nhưng Tích Nguyệt cho rằng mình nghỉ ngơi hai ngày là ổn, trong khi Vân di nương chịu nỗi đau da thịt nặng hơn, muốn để Vân di nương dùng. Hai mẫu tử không tranh cãi được, cuối cùng quyết định chịu đựng hai ngày hẵng tính, ai chịu không nổi thì dùng cho người đó.

Tích Nguyệt nói:

– Không cần tiết kiệm nữa, chúng ta có tiền rồi. Em ra ngoại viện tìm một tiểu tử, nói rõ thương tích của ta và di nương, bảo nó đến dược đường bốc thuốc.

Nàng ấy cảm thấy thương tích của mình đã không còn đáng ngại, nhưng nàng ấy biết, mình không dùng thuốc thì Vân di nương cũng sẽ không dùng, bởi vậy mới nói cùng nhau.

Vân di nương sững sờ:

– Sao mà có tiền?

– Tam muội muội…

Cổ họng Tích Nguyệt lại nghẹn đắng:

– …gửi đến ngân phiếu một ngàn lượng.



Vân di nương và Mai Lộ, Cúc Anh đều sợ ngây người.

Tích Nguyệt không ngó ngàng cảm xúc của họ, vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Nha đầu này vẫn ngốc như thế, đưa tờ mệnh giá to thế này thì các nàng dùng thế nào?