Gái Thẳng Schrodinger

Chương 1: Tình cờ gặp gỡ



Chương 1: Tình cờ gặp gỡ

Ánh nắng buổi chiều cuối thu ở Vân Thành giống như ánh sáng lạnh lẽo trong nhà, chiếu lên người mà chẳng mang lại chút hơi ấm nào, như thể không hề tồn tại.

Trước đó Ôn Sở có tiết dạy nên đến trễ vài phút. Kết quả là khi đến nơi, chỗ ngồi duy nhất còn lại là chỗ trong góc gần cửa sổ—đương nhiên không phải là vì các thầy cô khác quá nhiệt tình, mà là do cửa sổ phòng họp đã bị hỏng từ tháng trước, mãi vẫn chưa được sửa. Hai ngày gần đây khi trời bắt đầu trở lạnh, gió lạnh từng đợt luồn vào trong phòng họp.

Ôn Sở siết chặt chiếc áo khoác trên người, hơi cúi đầu. Một tay cô cầm bút ghi lại những điểm chính của cuộc họp lên giấy nháp, thỉnh thoảng khẽ hắt hơi.

Sau kỳ nghỉ Trung thu, khối trưởng khối 11 của họ đã đổi người. Hóa ra khối trưởng Viên tuổi tác cũng không còn trẻ, trước kỳ nghỉ lễ cô lại phát hiện ra mình đã mang thai hơn hai tháng, sắp đón người con thứ hai. Nhìn tình hình là học kỳ sau sẽ tới kỳ thi toàn quốc, tiếp theo lại là năm lớp 12, công việc ngày càng nhiều.

Ban lãnh đạo nhà trường cân nhắc nhiều lần, cuối cùng quyết định thay người sớm, cũng để sau này cô giáo có thể dưỡng thai nhẹ nhàng hơn.

Khối trưởng mới là một cô giáo mà Trưởng phòng Giáo vụ đã dồn nhiều công sức để kéo từ tổ khối 12 về. Đây là một cô giáo có danh tiếng phân hóa thành hai hướng rõ rệt trong trường, Tần Kiến Thư.

Chiếc bút trong tay xoay nhẹ một vòng rồi ổn định lại. Ôn Sở ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Tần Kiến Thư, người đang đứng nghiêm nghị phát biểu ở phía trước.

Nàng đứng đó, khuôn mặt như tranh, thanh nhã như mực vẽ, nhưng vẫn đầy ắp những sắc màu khiến đôi mắt người ta phải sáng lên. Chiếc sống mũi cao mang một cặp kính gọng mảnh màu đen, toát lên phong thái tao nhã và tri thức từ tận trong cốt cách.

Từ lâu Ôn Sở đã nhận ra, hình như cô rất thích nghe Tần Kiến Thư nói chuyện. Giọng nói của nàng trong veo, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào đi chăng nữa, lời nói của nàng đều mang một nét đặc biệt, điềm tĩnh và thong thả.

Trước đây, Ôn Sở thường chỉ nghe Tần Kiến Thư phát biểu trong các cuộc họp giáo viên toàn trường. Sau này...nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong hơn hai năm tới, cô sẽ phải làm việc dưới quyền của Tần Kiến Thư.

Trong lúc nghỉ uống nước, Tần Kiến Thư phát các bản quy định quản lý học sinh mà nàng đã chuẩn bị kỹ và vừa in xong sang hai bên, để các thầy cô phía trước chuyền dần xuống, mỗi người một bản.

Nhân lúc chuyền tài liệu, Trần Phương Mỹ ngồi cạnh Ôn Sở nghiêng đầu qua, hạ giọng nói:

"Này, cô nói xem, sao cô Tần cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy? Chuyện hai hôm trước làm ầm lên thế mà nhìn cô ấy chẳng bị ảnh hưởng gì, ngày nào cũng đi làm, tan làm như bình thường... Việc cưới xin bị hủy rồi mà không thấy buồn bã chút nào."

Ôn Sở khẽ giật mí mắt, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Tần Kiến Thư, người lúc này đang chính trực khom lưng nói chuyện với mấy giáo viên khác.

Cô biết chuyện mà Trần Phương Mỹ nhắc đến là gì. Đây cũng không phải bí mật, mấy ngày gần đây cả trường từ trên xuống dưới đều bàn tán, gần như mọi người đều biết.

Ai cũng biết Tần Kiến Thư có một vị hôn phu đã đính hôn mấy năm.

Chàng trai cao gầy trông lịch sự thanh tú, tính cách cũng rất tốt. Anh chàng lúc nào cũng gửi hoa và quà đến trường. Rất nhiều giáo viên tan làm từng bắt gặp anh ta lái xe đến trường học đón người.

Nhưng mấy ngày trước, bên đàng trai bất ngờ đến trường gây rối, mắng Tần Kiến Thư thậm tệ rồi kiên quyết đòi hủy hôn, nói con trai họ không cưới nổi vị đại Phật chỉ có thể thờ phụng này.

Trường học, nơi công cộng, còn là chỗ làm việc. Hành động của phụ huynh bên nhà trai chẳng khác gì trực tiếp đẩy Tần Kiến Thư vào ngọn lửa, khiến nàng vô cùng khó xử.

Dù sau đó người gây rối đã bị bảo vệ mời ra ngoài, nhưng tin đồn thì cứ như mọc cánh, nhanh chóng lan truyền khắp nơi, cái gì cũng nói.

Sau đó còn có người nói là vì Tần Kiến Thư đưa ra yêu cầu quá đáng, khiến mẹ nhà trai tức giận đến mức phải nhập viện cấp cứu, vì thế mới dẫn đến sự việc hai ngày trước.

Mỗi người kể một kiểu, đủ các phiên bản. Tần Kiến Thư vốn dĩ là nhân vật nổi bật trong trường, những người rảnh rỗi thích hóng chuyện tất nhiên không ngại thêm mắm dặm muối, biến nàng thành chủ đề tán gẫu những lúc rảnh rỗi.

Lời của Trần Phương Mỹ khiến một giáo viên phía sau nghe được, không nhịn được mà chen lời vào:

"Không thì sao cô ấy trẻ thế mà đã được chọn làm giáo viên cấp cao. Tâm lý vững vàng lắm chứ!"

Nghe đến đây, Ôn Sở khẽ cụp mắt.

Cô không thích tham gia vào những cuộc bàn luận thế này, huống hồ nhân vật chính còn đang đứng ngay bàn họp phía trước. Cô đơn giản nhận lấy tài liệu, nhỏ giọng nhắc nhở:

"Còn đang họp đấy."

Hai người lúc này mới chưa hết thòm thèm mà ngậm miệng, sau đó cũng chẳng còn hứng thú, cúi đầu xem bản quy định vừa nhận được trong tay.

So với vài giáo viên đọc qua loa, Ôn Sở cẩn thận xem kỹ bản tài liệu từ đầu đến cuối. Cô phát hiện Tần Kiến Thư làm việc cũng thật là tỉ mỉ.

Tài liệu được phát xuống có tổng cộng sáu trang, ba trang đầu là quy định cũ do khối trưởng Viên áp dụng trước đây. Tần Kiến Thư đã chỉnh sửa dựa trên đó, có những phần nàng mạnh tay xóa bỏ, có những phần chỉ bổ sung hoặc sửa đổi nhỏ, còn một số thì giữ nguyên không thay đổi.

Nhưng phàm là chỗ được sửa thì đều được Tần Kiến Thư đánh dấu bằng màu sắc đặc biệt, bắt mắt rất dễ nhìn. Nhờ vậy mà khi đối chiếu với ba trang quy định mới ở phía sau, giáo viên các lớp sẽ dễ dàng nắm bắt, vừa xem đã hiểu ngay.

Buổi họp khẩn này chủ yếu để đồng nghiệp làm quen sau khi đổi khối trưởng, đồng thời cập nhật sơ lược tiến độ giảng dạy của các môn trong từng lớp, không có nhiều việc cần bàn giao.

Cuộc họp bắt đầu lúc 5 giờ 10 phút, đến 5 giờ 35 phút đã kết thúc.

Khi Ôn Sở bước ra khỏi tòa nhà hành chính, mặt trời đã không còn thấy rõ hình dáng, chỉ còn lại một vòng ánh sáng màu vàng mờ nhạt nơi chân trời, nhuộm những ráng mây xung quanh thành sắc đỏ rực.

Sau khi tan họp, các giáo viên lần lượt tản đi, không ít người vừa rời khỏi tòa nhà hành chính đã đi thẳng về phía căng-tin.

Nhìn thấy Ôn Sở đi một mình, có vài giáo viên quen biết rủ cô đi cùng: "Cô Ôn, đi căng-tin chung không?"

"Tôi không đi đâu. Hôm nay tôi không có lớp tự học buổi tối, buổi tối tôi có hẹn với bạn rồi." Ôn Sở mỉm cười vẫy tay, vừa nói vừa tách khỏi mấy giáo viên đang đi về hướng căng-tin, rồi rẽ sang hướng khác.

Chỉ là vài lời đàm tiếu vẫn lọt vào tai cô: "Không ngờ người được chọn mà trưởng khoa Mã nói là điều cô ấy từ tổ khối 12 xuống. Sau này chắc là rất lằng nhằng..."

Lời phàn nàn nói được nửa chừng thì người nói đột nhiên ngưng bặt.

Ôn Sở quay đầu nhìn, hóa ra nhân vật chính của câu chuyện vừa bước ra khỏi tòa nhà hành chính.

Chỉ cách nhau chừng vài mét, giáo viên vừa mới nói chột dạ kéo bạn mình nhanh chóng rảo bước bỏ đi, cũng không quan tâm lời mình nói có bị nghe thấy hay không.

Ôn Sở thấy vẻ mặt Tần Kiến Thư không có gì thay đổi, cô dời mắt khỏi những người vừa đi xa. Khi cô chuẩn bị rời đi thì bất ngờ phát hiện đối phương thế mà nhìn về phía mình.

Không làm điều gì trái lương tâm, Ôn Sở thản nhiên nhoẻn miệng, từ xa cười với người ta.

---

Buổi tối có sinh nhật bạn, mấy ngày trước Ôn Sở đã hẹn giáo viên lớp 11/7 bên cạnh để đổi tiết quản lý giờ tự học buổi tối.

Dù là thứ sáu, nhưng có một số học sinh không về nhà cuối tuần. Vì lẽ đó, trường học vẫn phải sắp xếp giáo viên quản lý giờ tự học buổi tối.

Có lẽ do thói quen nghề nghiệp, giờ đây khi ra ngoài chơi với bạn bè, nếu như không cần thiết thì Ôn Sở gần như không uống rượu. Gặp trường hợp có người lạ đến mời rượu, cô đều dùng nước ngọt thay thế.

Thứ sáu, không khí náo nhiệt, nhịp điệu nhanh, mọi người chơi đến hăng say, cứ ly này nối ly khác, chưa đến 10 giờ rưỡi mà đã có vài người ngà ngà say, ngay cả nhân vật chính của bữa tiệc cũng không ngoại lệ.

Trước khi đi, Ôn Sở đặc biệt về nhà thay đồ. Lúc này cô đang ngồi trong góc của dãy ghế dài, bắt chéo hai chân.

Bên trong chiếc áo khoác màu be là một chiếc váy dài hai dây màu đen, thiết kế ôm eo càng làm nổi bật đường cong cơ thể một cách hoàn hảo. Mái tóc dài hơi xoăn buông xõa tự nhiên trên hai vai. Mỗi khi nghiêng mặt cười nói với người khác, khóe mắt cô hơi cong lên, toàn thân toát ra vẻ quyến rũ mê hoặc.

Kín đáo, nhưng lại không hoàn toàn kín đáo.

Đang nói chuyện, vai Ôn Sở trĩu xuống. Dương Liễu, người nồng nặc mùi rượu, tựa vào cô:

"Ôn Sở, cậu giúp mình qua siêu thị tiện lợi đối diện mua vài chai sữa nóng về đi. Mình sợ mấy người kia không trụ nổi đến nửa đêm để đi tăng hai."

Ôn Sở nhướng mày, nghiêng đầu liếc cô nàng một cái: "Chẳng lẽ là cậu cũng say rồi?"

Dương Liễu nhắm mắt đáp lại: "Sắp rồi, hơi chóng mặt. Tối nay mấy cậu ấy thật sự chơi quá đà."

Đối diện quán bar có một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24, nhưng có bán sữa nóng hay không thì Ôn Sở không rõ.

Rời khỏi quán bar, cô trực tiếp băng qua đường, hỏi qua loa thì được nhân viên cửa hàng báo rằng có sẵn sữa thường, nhưng nếu cần sữa nóng thì phải đợi khoảng mười phút.

Nghĩ rằng có về lại quán thì thế nào cũng chỉ ngồi trên ghế dài tiếp, Ôn Sở lập tức đồng ý đợi thêm một chút.

Cô ở cửa hàng chưa được vài phút thì bên đường vọng đến tiếng tranh cãi rõ ràng ——

"Đừng chạm vào tôi."

"Cô ơi, có cần tôi gọi xe giúp không? Nhà cô ở đâu? Hay là cô gọi điện cho bạn để người ta tới đón cô?"

"Không cần, tôi ngồi xổm chút là ổn rồi."

"Cảm ơn... Không cần để ý đến tôi."

...

Đứng tại chỗ nghe hai câu này, Ôn Sở chỉ cảm thấy giọng nói mang theo hơi men và cơn giận của cô gái kia nghe hơi quen quen.

Cô thò người ra bên ngoài nhìn qua, sau đó nhìn về phía nhân viên cửa hàng sau quầy thu ngân:

"Em trai, quán bên cạnh cũng là quán bar sao?"

Nhân viên cửa hàng đã quen với cảnh này nên không lấy làm kinh ngạc, anh chàng thuận miệng đáp:

"Không hẳn, chỉ là một quán rượu dân ca, khách đến đây chủ yếu để thư giãn. Bình thường quán có mời ca sĩ chuyên nghiệp tới biểu diễn."

Ôn Sở dường như đã hiểu, cô khẽ "ồ" một tiếng, sau đó bước ra và đi đến quán bên cạnh.

Rời khỏi cửa hàng tiện lợi, chỉ cần đi về bên trái vài mét là đến quán rượu dân ca kia. Hai tay Ôn Sở nhét trong túi áo khoác, dáng đi thướt tha, cô đi thẳng về phía người phụ nữ đang ngồi xổm trước cửa quán.

Còn chưa kịp đến gần, cô đã thấy nhân viên quán rượu đứng bên cạnh lại hành động.

Anh ta cố gắng cúi xuống vỗ vai người phụ nữ, nhưng đối phương say rượu nên phản ứng rất mạnh. Lần này, nàng còn trực tiếp đứng dậy, hất tay anh ta ra: "Tôi đã nói rồi, đừng có chạm vào tôi!"

Lần này khiến nhân viên quán giật mình, lùi lại sau mấy bước rồi liên tục xin lỗi, đồng thời cũng khiến Ôn Sở ngạc nhiên.

Khoảnh khắc người phụ nữ đỡ trán rồi xoay người lại, đôi mắt xinh đẹp của Ôn Sở trợn trừng, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Cô Tần?"

Cô nói rồi mà, chẳng trách mà giọng nói này nghe từ xa đã thấy quen tai.

Vừa dứt lời, Tần Kiến Thư đi giày cao gót loạng chòa loạng choạng đi về phía cô.

Cho dù là nhìn dáng đi, hay là phản ứng khi tranh cãi với người khác khi nãy, Ôn Sở căn bẳn có thể kết luận rằng hôm nay đối phương rất say.

Cô nhanh tay đỡ lấy người, không ngờ khi ôm được thì lại bị Tần Kiến Thư đụng mạnh vào cằm, khiến cả chiếc điện thoại trong túi cũng văng ra rồi rơi xuống đất.

Răng va vào môi, mùi máu tanh nồng rất nhanh đã lan tỏa trong khoang miệng. Ôn Sở không nhịn được mà rít lên một tiếng "ư" thật dài, hít một hơi lạnh.

Một giây sau, Tần Kiến Thư bám vào vai Ôn Sở, một lần nữa đứng vững. Lúc này nàng mới nheo đôi mắt lờ đờ say, bắt đầu quan sát người trước mặt.

Hình như...có chút quen mắt...

Sau một lúc lâu, Tần Kiến Thư cuối cùng cũng nhận ra: "Là cô à, Ôn Sở."

Nàng vừa nói vừa cười rạng rỡ, vẻ say rượu hiện rõ mồn một.

Khác với cách gọi "cô Ôn" lịch sự nhưng xa cách khi gặp nhau ở trường, đôi môi mỏng của Tần Kiến Thư hơi mở, dùng giọng điệu nhẹ nhàng và chậm rãi gọi tên Ôn Sở.

Giọng nói mang theo men say như thể vọng lại từ một nơi rất xa, lưu luyến một cách kỳ lạ.

Đây là lần đầu tiên Ôn Sở nghe người khác gọi tên mình như vậy. Cô nhất thời hơi thất thần, mãi đến khi ánh mắt lơ đãng của Tần Kiến Thư rơi xuống bờ môi cô.

Vết thương bị va vào đang rỉ máu, từng chút một kết thành giọt máu tròn trịa, óng ánh.

Nhân viên quán rượu đứng bên cạnh thấy hai người quen nhau, thật giống như thể bỗng trút được bao quần áo rất nặng. Anh chàng vội vàng lên tiếng: "Cô ơi, cô là bạn của cô ấy đúng không? Vậy phiền cô một lúc, giúp đưa cô ấy về nhà an toàn nhé. Tôi còn công việc ở quán, xin phép đi trước."

"Được", Ôn Sở gật đầu đáp lại, một tay cô đỡ lấy vòng eo mềm mại của Tần Kiến Thư, tay còn lại ôm vai nàng, "Thật xin lỗi, đã làm phiền mọi người rồi."

Nói xong, cô nhìn lại Tần Kiến Thư: "Tôi nói này, cô Tần, cô..."

Mới nói được một nửa, gương mặt xinh đẹp trước mặt bất ngờ phóng to, áp sát.

Trong nháy mắt đó, Ôn Sở quên cả thở.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, chiều cao gần như bằng nhau. Tần Kiến Thư vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng lướt qua vết thương trên môi dưới Ôn Sở, như chuồn chuồn lướt nước rồi nhanh chóng rút lại, hệt như một chú mèo đang ăn vụng.

Nàng đã nhìn chằm chằm giọt máu tròn tròn kia rất lâu rồi.

Chốc lát sau, vị máu nhàn nhạt bắt đầu lan trên đầu lưỡi. Lúc này Tần Kiến Thư mới nhận ra, nàng mở to đôi mắt mơ màng vì say, nhìn lại: "Ôn Sở, hình như cô đang chảy máu này."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Ngoài ra, sợ có bạn không thường lướt web, ở đây mình giải thích một chút về tên truyện liên quan đến Schrodinger. Nó bắt nguồn từ một thí nghiệm tưởng tượng nổi tiếng trong lý thuyết lượng tử: "Con mèo của Schrödinger", hiện nay nó được dùng để chỉ tính phức tạp hoặc trạng thái không chắc chắn của sự việc. Dùng trong truyện này có lẽ ý chỉ cảm giác "lúc thẳng, lúc không thẳng" vậy. Bạn nào có hứng thú thì có thể tìm hiểu thêm về thí nghiệm này nhé.

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.