Gái Thẳng Schrodinger

Chương 23: Đi lạc



Chương 23: Đi lạc

Thế nào gọi là "cú chốt hạ"?

Đó đương nhiên là chiêu có thể hạ gục kẻ địch chỉ trong một đòn, trực tiếp đánh bại đám người lớp 11/6.

Dương Tương hiểu như thế. Chỉ dựa vào độ "được sủng" của cô Ôn hiện tại, hôm nay sao lớp 11/4 không thể lấn át lớp 11/6 một lần chứ?

Không ngờ học sinh còn có thể bày ra cảnh tượng ngượng ngùng thế này. Ôn Sở tự thấy da mặt mình chưa có dày đến vậy, nghe Dương Tương hét xong cô lập tức tê cả da đầu, chỉ cảm thấy như có dao kề ở lưng. Cô trực tiếp kéo mạnh người về chỗ ngồi: "Dương Tương, ăn cơm không ngăn nổi miệng của em đúng không? Ngồi xuống cho cô!"

Dương Tương mếu máo: "Cô ơi, còn chưa ăn cơm mà..."

Tiếng lẩm bẩm nhỏ xíu lộ ra sự chột dạ và thiếu tự tin.

Dương Tương vẫn rất để ý xem Tần Kiến Thư ngồi ở đâu, cậu lặng lẽ quay đầu nhìn xung quanh.

Hừ! Cú chốt hạ không có tác dụng, cô Tần đến bàn lớp 11/6 gần đó rồi.

Khách sạn có hiệu suất rất cao, yêu cầu mang thức ăn lên truyền đến nhà bếp chưa được bao lâu thì từng món ăn nóng hổi đã được bày lên bàn tròn lớn.

Không phải khi không mà nói Tập đoàn Vạn Phong giàu nứt vách đổ tường. Dù hôm đó khi thỏa thuận với trường học, họ chỉ nói sẽ cung cấp bữa ăn đơn giản, nhưng những món ăn được bưng lên bàn hoàn toàn vượt xa tiêu chuẩn của một "bữa ăn đơn giản," thậm chí mỗi người còn có một phần canh hải sâm riêng.

Chu Sinh Thăng ngồi ngay cạnh Dương Tương, còn Kỳ Phong Nguyệt thì ở phía chéo trước mặt.

Nhìn bàn thức ăn trước mắt, cậu không nhịn được mà giơ ngón cái với Kỳ Phong Nguyệt: "Chị Kỳ, chị của cậu đúng là hào phóng thật!"

Nữ sinh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, liếc nhìn cậu một cái rồi không nói gì, tiếp tục nhã nhặn dùng cơm.

Đang là giờ cơm, hết nhóm du khách này đến nhóm du khách khác từ trong viện bảo tàng đi ra. Không ít người chọn vào khách sạn Đại Tần, những chiếc bàn trống trong đại sảnh nhanh chóng được lấp đầy.

Nhưng mà bên này, một lượng lớn học sinh mặc đồng phục giống nhau thật sự rất nổi bật. Không ít khách hàng nhìn thấy đều tò mò hỏi vài câu. Khi biết đây là chuyến tham quan tập thể do trường học tổ chức, ai nấy đều không tiếc lời khen ngợi "trường này thật sự không tệ".

Sau khi dùng cơm trưa, buổi học thực tiễn kéo dài nửa ngày đã hoàn toàn kết thúc, chuẩn bị lên đường về.

Đây là lần đầu tiên Ôn Sở dẫn học sinh đi học thực tiễn ngoại khóa, thấy cuối cùng cũng xong, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Học sinh lần lượt trở về xe buýt của lớp mình, tán gẫu về những gì đã nghe thấy hồi sáng, vẫn chưa hết hứng thú.

Chẳng mấy chốc, xe buýt của lớp 11/6 bên cạnh đã khởi hành trước.

Có nam sinh ngồi cạnh cửa sổ nhìn thấy xe lớp khác đi trước một bước, lòng hiếu thắng kỳ lạ kia lại trỗi dậy: "Cô ơi, lớp 11/6 đi rồi mà chúng ta vẫn chưa đi ạ?"

Bạn học ngồi ghế trước quay đầu liếc cậu một cái: "Không thấy lớp trưởng đang điểm danh hả?"

Giữa bầu không khí ồn ào trong xe, lớp trưởng Giang Hâm đứng trên ghế của mình, điểm danh từ phía sau xe đi lên.

Đếm đến cuối cùng, biểu cảm của cô bé thoáng chốc trở nên kỳ lạ, lập tức gọi Ôn Sở ở ghế trước:

"Cô Ôn, hình như lớp mình thiếu người rồi."

"Thiếu ai?"

Nghe thấy lời này, dây thần kinh vừa mới thả lỏng chốc lát trong đầu Ôn Sở lập tức căng lại. Cô đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi: "Có khi nào đếm sai rồi không? Để cô đếm lại một lần nữa."

Kết quả là lần thứ hai còn chưa kịp đến xong, đã nghe thấy phía sau có người lớn tiếng hô lên: "Đúng là thiếu người rồi, Vương Lâm không có mặt ạ! Lúc đến cậu ấy còn ngồi ở hàng ghế sau cùng bọn em!"

Sau khi xác định mục tiêu, Ôn Sở nhanh chóng nhìn lướt qua toàn bộ khoang xe.

Vương Lâm quả thực không có ở đây.

Giờ khắc này, Ôn Sở đã mơ hồ có chút lo lắng.

Cô mím môi, vịn ghế ngồi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Lúc ăn cơm cô còn thấy em ấy... Có khi nào là đi vệ sinh rồi không?"

Tần Kiến Thư ngồi bên cạnh có vẻ bình tĩnh hơn một chút.

Suy cho cùng đây không phải lần đầu nàng gặp tình huống thế này. Tần Kiến Thư quay đầu lại nhìn mấy hàng ghế sau, giọng nói trầm ổn và bình tĩnh cất lên: "Một em nam vào phòng rửa tay khách sạn tìm xem, kiểm tra có người ở đó hay không."

Nàng vừa dứt lời, lập tức có một bạn học nam chạy xuống xe, nhanh chóng lao về phía cửa khách sạn.

Có lẽ là đã nhận thấy bầu không khí bất thường, các em học sinh cũng không còn ồn ào nữa, trong khoang xe nhất thời vô cùng yên tĩnh.

Trong lúc chờ đợi, ánh mắt Tần Kiến Thư thỉnh thoảng lại lướt qua người Ôn Sở.

Dù người bên cạnh cố gắng tỏ ra bình tĩnh như ngày thường, nhưng Tần Kiến Thư vẫn nhận thấy sự bất an khó có thể che giấu trên người cô.

Đợi gần bảy tám phút, bạn học nam xuống xe thở hổn hển chạy về, mang theo một tin không mấy tốt lành: "Dạ cô ơi, trong nhà vệ sinh không có... Tầng một không thấy, tầng hai em cũng lên xem rồi nhưng vẫn không thấy ai!"

Nói cách khác, người bỗng dưng biến mất.

Lúc này tính chất sự việc đã thay đổi, để lạc học sinh là chuyện lớn.

"Tôi đi tìm thêm lần nữa xem sao." Ôn Sở quyết định rất nhanh, cô xách túi lên, xoay người định bước xuống xe.

Tần Kiến Thư nhận ra đối phương muốn làm gì, một tay nàng đặt lên cánh tay đối phương, nhẹ nhàng kéo người lại.

Ôn Sở quay đầu lại nhìn về phía Tần Kiến Thư, ngập ngừng một chút: "Cô Tần, phiền cô đưa các em học sinh khác của lớp tôi về trường trước, tôi sẽ ở lại tìm Vương Lâm. Khi nào tìm thấy, tôi sẽ đưa em ấy về trường."

Cô là giáo viên chủ nhiệm, cũng là người chịu trách nhiệm của lớp. Học sinh trong lớp mất tích, cô không thể rời đi, nhưng cũng không thể kéo cả lớp chờ cùng.

Phương án này thực sự là phương án giải quyết thỏa đáng nhất.

Tần Kiến Thư đối diện cô mà không nói gì, đôi mắt đen láy trong vắt như làn nước mùa thu ấy bình tĩnh long lanh, mang lại cho người ta cảm giác bình yên khó tả.

Trong phút chốc, nàng quay đầu gọi một tiếng: "Lớp trưởng đâu?"

"Cô Tần, em ở đây ạ."

Giọng của Giang Hâm vang lên ngay phía sau họ.

Tần Kiến Thư bình tĩnh nhìn về phía nữ sinh ngồi đằng sau, giọng nói của nàng thong dong, đâu ra vào đấy: "Em dẫn các bạn trong lớp về trường học tiếp. Chiều nay, nếu muộn rồi mà cô Ôn chưa quay lại, em phải cùng ban cán sự lớp giữ trật tự trong giờ tự học. Em có làm được không?"

Người phụ nữ có giọng nói ôn hòa, khiến lòng người bình tĩnh lại.

Giang Hâm đáp lớn: "Được ạ!"

Chút chuyện nhỏ này, có gì mà không được chứ!

Nghe được câu trả lời quả quyết như vậy, Tần Kiến Thư nhẹ nhàng gật đầu, lúc này mới một lần nữa quay đầu nhìn Ôn Sở, dịu dàng nói: "Tôi cùng cô ở lại tìm học sinh, ở phương diện này tôi có kinh nghiệm hơn cô."

Vừa dứt lời thì ở cuối xe, Dương Tương, người vẫn còn canh cánh trong lòng vì "cú chốt hạ" buổi trưa của mình không thể thành công, đập mạnh bắp đùi nam sinh bên cạnh rồi thấp giọng nói: "Cậu xem, cậu xem! Mình nói rồi mà, cô Ôn của chúng ta không thể nào thất sủng được!"

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.