Chương 56: Suy nghĩ
"Tần Kiến Thư!"
Bầu trời u ám suốt cả buổi sáng, đến chiều thì trời quang đãng trở lại, nhiệt độ cũng tăng lên.
Đường đến phòng tập gym thẳng tắp, trên đường đi sẽ ngang qua khu chung cư nơi Tần Kiến Thư sinh sống. Ôn Sở đã hẹn gặp đối phương ở cổng bên.
Từ rất xa cô đã trông thấy người kia. Dưới tán cây rợp bóng loang lổ ánh sáng, hôm nay Tần Kiến Thư mặc một chiếc sơ mi trắng, vạt áo hơi dài được nàng tùy ý thắt lại và vắt ngang eo. Chiếc quần jeans trên người nàng có cùng tông màu với bầu trời xanh thẳm phía sau.
Ôn Sở gọi nàng, nhưng dường như nàng không nghe thấy.
Ôn Sở tiến lại gần hơn, gọi thêm lần nữa: "Tần Kiến Thư?"
"Sao vậy? Chị đang nhìn gì thế?"
Hiếm khi thấy đối phương thất thần như vậy.
Lúc này Tần Kiến Thư mới nhận ra, không biết từ lúc nào Ôn Sở đã đi tới bên cạnh mình.
Ánh mắt nàng vô thức lướt qua cái túi vải nhỏ trong tay đối phương, sau đó cười cười và lắc đầu: "Không có gì, chỉ là gặp phải một số chuyện, vẫn chưa nghĩ thông mà thôi."
Trong lúc trò chuyện, hai người đã rời khỏi khoảng bóng râm nhỏ, chậm rãi tiến về phía trước dọc theo con đường thẳng tắp ấy.
Với những chuyện như thế này, Ôn Sở luôn là người hiếu kỳ nhất. Hàng mi dài của cô khẽ chớp, cô quay đầu nhìn đối phương: "Chuyện gì vậy? Có tiện nói cho tôi nghe một chút không?"
Có được không?
Tần Kiến Thư liếc mắt sang, nhìn Ôn Sở bên cạnh.
Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, trên người đối phương dường như đã có thêm vài nhãn mác vô hình: "Người mà mỗi ngày mình có thể nhìn thấy ở khoảng cách gần", "sống", "đồng tính nữ".
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tần Kiến Thư thoáng chốc trở nên kỳ lạ: "Chỉ là cảm thấy dạo gần đây, hình như bên cạnh tôi đột nhiên xuất hiện rất nhiều...phụ nữ thích phụ nữ."
Ôn Sở sững người.
Đây là đang ám chỉ cô sao?
Cũng không đúng, từ lâu Tần Kiến Thư đã biết chuyện cô thích phụ nữ rồi. Nếu Tần Kiến Thư có cảm khái gì thì cũng không thể để lâu như vậy mới nói ra.
Vậy nên, chữ "đột nhiên" này hẳn là đang chỉ người khác.
Mặt mày Ôn Sở giãn ra, cô bình chân như vại: "Vậy, còn ai nữa?"
"Buổi sáng tôi về nhà ba mẹ lấy đồ, có gặp được một đàn em cùng khoa thời đại học. Em ấy come out với tôi, còn nói rằng..."
"Trước đây từng thích tôi."
Nói đến đây, tâm trạng của Tần Kiến Thư thay đổi rất vi diệu.
Nàng theo bản năng nghiêng đầu, nhìn về phía Ôn Sở.
Nàng muốn xem phản ứng của Ôn Sở.
Nhưng đáng tiếc là, trên khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của đối phương chỉ có sự ung dung và thản nhiên, dường như chuyện này chẳng hề khiến cô bất ngờ.
Nhìn đi, biết ngay là có chuyện mà.
Ôn Sở thầm mặc niệm hai giây cho cô đàn em nhỏ chưa từng gặp mặt kia, tiện thể bổ sung phần miêu tả của Tần Kiến Thư cho cụ thể hơn.
Cô hơi hé môi, nụ cười tựa gió xuân thoảng nhẹ qua mặt: "Nói chính xác hơn là thích thầm."
"Có đàn em cùng giới thích thầm chị, chuyện này rất bình thường."
Một tiếng thở dài khe khẽ, vừa nói về người khác, cũng vừa nói về chính mình.
Tần Kiến Thư hoàn toàn không biết, kiểu như nàng có khi lại được người cùng giới yêu thích hơn nhiều so với người khác giới.
Chỉ là gái thẳng chẳng hề hay biết gì về sức hút của bản thân mà thôi.
Lúc này, Ôn Sở lại nhớ đến lần đầu tiên hai người có mối liên kết với nhau, bắt đầu ở trước cửa một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/7. Khi đó, Tần Kiến Thư uống say khướt, cô có lòng tốt đưa người về nhà sắp xếp ổn thỏa.
Kết quả lại bị người ta áp sát mặt mà hỏi: "Có phải tôi không có chút hương vị phụ nữ nào không?"
Xin lỗi chứ, tối hôm đó cô bị Tần Kiến Thư trêu ghẹo đến mức đầu óc quay cuồng, còn phải đè nén sự rung động trong lòng, dịu dàng dỗ người lên giường ngủ.
Kiếp trước giết người phóng hỏa, kiếp này mới thích gái thẳng.
Tần Kiến Thư vẫn chăm chú nhìn cô không rời, như thể đang tìm kiếm một câu trả lời: "Thật sao? Bình thường à?"
"Đương nhiên là bình thường rồi, kiểu người như chị rất được người đồng tính nữ yêu thích đó."
Ôn Sở lại một lần nữa gật đầu khẳng định.
Trưởng thành mà tri thức, dịu dàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy xa vời không thể với tới, dưới lớp tuyết mỏng manh ấy ẩn giấu một tâm hồn hòa nhã và tinh tế.
Tựa như sự tao nhã của mai trắng, khi nở rộ vắt qua cả hai mùa đông xuân, từ đông rét tĩnh lặng đến khi cỏ mọc én bay. Nó kiêu hãnh chống chọi với sương giá tuyết lạnh, nhưng chưa bao giờ tranh sắc với muôn hoa.
Đôi mắt Ôn Sở bỗng chốc ánh lên những tia sáng lấp lánh, trở nên dịu dàng.
Không sai, đây chính là Tần Kiến Thư, là người cô đem lòng yêu mến.
Thế nhưng bên tai, giọng nói của Tần Kiến Thư vẫn truyền đến đều đều: "Vậy nên trưa nay sau khi về, tôi liền hồi tưởng những người mình từng tiếp xúc trước đây, ngoài cô em khóa dưới này ra, liệu còn có ai khác nữa không?"
"Hoặc có lẽ bây giờ cũng có."
Chỉ là nàng vẫn chưa có năng lực nhận ra.
Nói theo cách nói trên mạng, loại năng lực này có một tên gọi chung, nó được các cô gái đồng tính gọi là "gaydar".
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Ôn Sở, em cũng là một thành viên trong cộng đồng này, em thực sự cảm thấy tôi...ừm?"
Tần Kiến Thư không thể không biết ngượng mà nói ra mấy chữ "được yêu thích" kia.
Tự nói bản thân như vậy, khó tránh khỏi có vẻ tự khen mình.
Nàng lóng ngóng dùng một chữ mơ hồ để lướt qua, nhưng ý của nàng vẫn được truyền đạt.
Những suy nghĩ liên tiếp cộng thêm câu hỏi cuối cùng kia khiến Ôn Sở hơi ngạc nhiên và nghi ngờ.
Tần Kiến Thư lại đang làm gì đây? Cái gì gọi là "Có lẽ bây giờ cũng có"?
Suýt chút nữa cô đã báo luôn số thẻ căn cước của mình rồi.
Ôn Sở khẳng định lại đáp án, vì trong lòng chột dạ nên tốc độ nói của cô cũng nhanh hơn: "Đương nhiên rồi, nếu không thì làm sao chúng ta có thể trở thành bạn tốt như vậy chứ."
Nói xong, cô chuyển hướng câu chuyện, ánh mắt cũng quay về phía trước.
"Ơ kìa, đến rồi."
"Sao nhanh thế nhỉ, hình như hôm nay con đường này ngắn đi không ít."
Có lẽ vì trên đường đi cô đã mải trò chuyện với Tần Kiến Thư, hoặc cũng có thể là vì một lý do nào khác.
Tóm lại, không cần tiếp tục chủ đề đó nữa.
Ôn Sở khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tần Kiến Thư có rất nhiều câu hỏi, cũng quá thích suy ngẫm.
Không phải là gái thẳng sao?
Sao lại quan tâm chuyện xung quanh mình xuất hiện người đồng tính nữ làm gì, còn có cả đống câu hỏi khó hiểu như vậy.
Đúng là cô muốn dùng cách mưa dầm thấm lâu để Tần Kiến Thư dần dần thích cô, nhưng phải là trước tiên tạo thói quen, sau đó khiến nàng phụ thuộc, bước cuối cùng mới là chọc thủng lớp giấy cửa sổ đó.
Bây giờ mới đến đâu chứ?
Trước mặt cô là một người đã sống hơn ba mươi năm mà chưa từng tiếp xúc với giới bách hợp, một khi để lộ tâm tư, xác suất bị từ chối là rất cao.
Ôn Sở không cho phép bản thân mạo hiểm.
Cả hai cùng đi lên phòng tập gym, quẹt thẻ check-in rồi thay đồ.
Ôn Sở nhìn về phía Tần Kiến Thư: "Tôi đi tập phần thân trên, còn chị?"
Có muốn tập cùng không?
Hay là có thói quen tập những bài trọng điểm của riêng mình?
Quả nhiên, Tần Kiến Thư lắc đầu. Nàng chỉ vào dãy máy chạy bộ bên cạnh, tay cầm hộp tai nghe: "Lâu rồi không vận động, tôi tập vài bài aerobic cơ bản là được rồi, coi như làm quen lại trước."
"Vừa hay, cũng tiện để tôi suy nghĩ."
"..."
Ôn Sở bị câu "suy nghĩ" của nàng làm nghẹn họng một lúc, đột nhiên không kịp phản ứng.
Sao mà thích suy nghĩ như vậy chứ!
Cô hạ thấp giọng, dùng giọng điệu nghe có vẻ vô cùng nghiêm túc để đề nghị Tần Kiến Thư: "Không khuyến khích vừa tập gym vừa suy nghĩ chuyện khác, dễ bị thương, đến lúc đó cái được không đủ bù đắp cái mất."
Tần Kiến Thư mỉm cười: "Biết rồi."
Rõ ràng là trả lời qua loa, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như nàng đang nghiêm túc lắng nghe lời khuyên.
Ôn Sở biết nói thêm cũng vô ích, cô rất nhanh phất tay, xoay người rời đi: "Vậy tôi đi đây."
Tần Kiến Thư nhìn bóng lưng cô dần khuất xa một lúc, nàng siết chặt hộp tai nghe, rồi bước đến trước một chiếc máy chạy bộ đang trống.
Nàng bước lên, đeo tai nghe vào.
Khoảnh khắc chức năng khử tiếng ồn được kích hoạt, xung quanh như có một tấm màn vô hình buông xuống, ngăn cách nàng với thế giới.
Mọi cảm nhận về thế giới bên ngoài nhanh chóng mờ đi, đồng thời, năm giác quan của nàng rất nhanh đã trở nên nhạy bén hơn.
Thậm chí, nàng còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập "thình, thịch" trong lồng ngực.
Tần Kiến Thư đặt tay lên màn hình điều chỉnh của máy chạy bộ, nàng quay đầu lại, từ xa đã bắt gặp bóng dáng yểu điệu của Ôn Sở.
Nàng vẫn luôn canh cánh chuyện xương bướm, hôm nay đến đây cũng là để tiếp tục xác minh điều còn dang dở trước đó.
Sau khi cả hai quẹt thẻ check-in trên cái máy bên cạnh quầy lễ tân, Tần Kiến Thư đi vào nhà vệ sinh trước. Kết quả là khi quay lại, nàng phát hiện Ôn Sở không nói tiếng nào đã nhanh chóng thay đồ xong, đứng trước mặt nàng.
Hình như Ôn Sở cố ý tránh thay đồ cùng nàng.
Chỉ có thể đợi tối nay tập xong rồi xem có cơ hội nào không.
Tần Kiến Thư dời mắt, đơn giản thiết lập chương trình chạy bộ. Đôi chân dài trắng mịn bắt đầu di chuyển chậm rãi.
Đã lâu rồi không vận động, hôm nay là ngày đầu tiên quay lại tập luyện nên cả hai đã hẹn trước sẽ không tập quá lâu.
Tổng cộng cũng chỉ hơn một tiếng.
Khi bước từ trên máy chạy bộ xuống, do quán tính chưa ổn định, Tần Kiến Thư mơ hồ có ảo giác như vẫn đang giẫm lên những đám mây bồng bềnh.
Mồ hôi mỏng trên người nàng thấm ướt lớp vải quần áo, trước ngực lộ ra một mảng nhỏ ướt đẫm.
Ôn Sở cũng không khác mấy.
Có bài học từ lần trước, lần này Tần Kiến Thư theo sát bên Ôn Sở, chỉ chờ đối phương cởi đồ.
Trong lòng và trong mắt nàng đều tràn ngập hình ảnh xương bướm, chỉ chờ khám phá ra một đáp án triệt để.
Ôn Sở bị nàng theo sát bên người, cởi cũng không được, không cởi cũng không xong. Cô vừa thấy kỳ lạ, vừa không tiện hỏi thẳng Tần Kiến Thư xem rốt cuộc nàng muốn làm gì.
Hai người giằng co trong phòng thay đồ một lúc lâu.
Nhận ra Ôn Sở không có ý định cởi đồ để vào tắm, Tần Kiến Thư bình tĩnh nhìn Ôn Sở, thần sắc lộ ra chút khó hiểu.
"Đến giờ tắm rồi."
"Ôn Sở, em không cởi đồ sao?"
"..."
Ôn Sở điềm nhiên nhìn lại nàng, sắc mặt bình thản: "Chẳng phải là chị cũng chưa cởi à?"
Ồ, ra vậy.
Vậy thì nàng cởi trước thôi.
Tần Kiến Thư hoàn toàn không cảm thấy Ôn Sở đây là đang hỏi vặn lại, hay là cố ý phản bác.
Hai cánh tay trắng mịn như ngó sen đan chéo vào nhau, nàng nắm lấy vạt áo, tựa như động vật lột da, chỉ nhẹ nhàng kéo lên là lập tức cởi bỏ chiếc áo thể thao bằng tơ tằm lạnh băng trên người, chỉ còn lại lớp áo lót thể thao mỏng manh bên trong.
Phía dưới là vòng eo săn chắc, phía trên là những đường cong mê hoặc.
Ôn Sở như thể bị dọa sợ, cô tay mắt lanh lẹ, dùng tay giữ chặt tay Tần Kiến Thư, ngăn nàng tiếp tục cởi đồ. Cô hạ thấp giọng, vừa lo lắng vừa hoảng hốt: "Tần Kiến Thư, tôi không phải gái thẳng, chị thay đồ có phải là nên tránh tôi một chút không?"
Thế này còn ra thể thống gì!
Đúng là gái thẳng không sợ trời không sợ đất!
Cô cắn chặt răng, vành tai thoáng ửng đỏ một cách đáng ngờ, nhưng vẫn cứng đầu nhìn Tần Kiến Thư.
Lòng bàn tay cô vẫn ướt đẫm mồ hôi, vừa dinh dính lại vừa ẩm ướt.
Chẳng biết vì sao nhiệt độ lòng bàn tay Ôn Sở lại có chút nóng rực, truyền đến mu bàn tay Tần Kiến Thư làm dấy lên từng đợt ngứa ran.
Tần Kiến Thư nâng mắt, nhìn gương mặt phóng to gấp mấy lần đang gần trong gang tấc.
Lại nữa rồi, lại là cảm giác kỳ lạ đó.
Tựa như có vô số dòng điện li ti lướt qua, kéo theo từng cơn tê dại.
Lạ thật, không nhìn xương bướm mà cũng có cảm giác này.
Tần Kiến Thư thấp giọng nỉ non, hàng mi dài tựa lông quạ không ngừng run rẩy: "Là vậy à..."
Ôn Sở nói không sai, có lẽ là nên tránh đi
Chỉ là, đầu óc nàng lúc này có chút hỗn loạn.
Từ trưa nay, sau khi tạm biệt Trương Quả cho đến bây giờ, đường nét một vấn đề mà nàng mơ hồ theo đuổi, khổ sở tìm kiếm dường như chỉ vừa mới bắt đầu hiện rõ.
Là loại bối rối vô hình, không thể chạm vào, khiến người ta không biết bắt đầu từ đâu.
Ôn Sở không có thời gian đôi co với đối phương quá nhiều. Cô nhanh chóng buông tay Tần Kiến Thư, xách túi vải đựng quần áo của mình rồi bước vào phòng tắm vòi sen: "Chị cởi đi, tôi vào trước đây."
Bàn tay bất ngờ bị rút về, chỉ để lại một lớp mồ hôi mỏng dinh dính. Khi tiếp xúc với không khí, một cảm giác lành lạnh len lỏi qua da.
Tần Kiến Thư cụp mắt, liếc nhìn nơi vừa bị lòng bàn tay Ôn Sở phủ lên, sau đó tự điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Mười phút sau, nàng bước vào phòng tắm vòi sen.
Phòng tắm của phòng tập gym có dạng hình chữ nhật, chia thành hai dãy, mỗi dãy gồm mười buồng. Mỗi buồng có một vòi hoa sen riêng, được ngăn cách với nhau bằng một tấm vách mỏng.
Dù mang tính chất bán mở, nhưng nếu đứng xa nhau thì thực ra cũng không thấy được gì cả.
Ôn Sở biết rõ, nên cô chọn buồng tắm ở vị trí cuối cùng hàng bên phải.
Tránh hiềm nghi!
Lúc này, ngoài hai người ra, còn có hai cô gái khác cũng đang tắm.
Tần Kiến Thư hướng mắt nhìn về phía trong cùng, nơi truyền ra tiếng nước chảy từ vòi sen. Nàng ôm theo quần áo, bước vào buồng tắm gần mình nhất.
So với bầu không khí khô ráo và mát mẻ bên ngoài, thì vừa bước vào nhà tắm, người ta dường như lập tức bị màn sương nóng bao trùm.
Nàng cởi bỏ quần áo, mở vòi sen.
Dòng nước trượt xuống dọc theo hai cánh tay trắng nõn như ngó sen, hôn lên da thịt của nàng. Sương nóng cuồn cuộn quấn quanh, tựa như một lớp lụa trắng mỏng mềm mại phủ lên cơ thể, mơ hồ phác họa những đường cong uyển chuyển.
Tắm được một lúc, hai cô gái ở dãy đối diện tắt vòi sen, thay quần áo, giẫm lên nền đất ướt rời đi cùng nhau.
Lúc này, Tần Kiến Thư khẽ gọi một tiếng:
"Ôn Sở?"
"Hửm—?" Giọng của Ôn Sở vọng ra từ góc trong cùng của phòng tắm.
Tần Kiến Thư ngả người ra sau nhìn về phía đó, nhưng không thấy bóng dáng ai cả.
Ôn Sở thậm chí còn không dám ló đầu ra.
Khi Tần Kiến Thư vừa bước vào là cô đã biết. Vừa lên tiếng đáp lại, tay cô cũng gội đầu nhanh hơn.
Ở bên kia, giọng nữ trong trẻo hòa lẫn với tiếng nước róc rách tiếp tục vang lên: "Có một chuyện tôi nghĩ mãi không ra, em giúp tôi nghĩ thử xem."
Lại nữa rồi, Tần Kiến Thư thích suy nghĩ.
Dù lòng nghĩ vậy, nhưng bề ngoài Ôn Sở vẫn phải ứng phó: "Chuyện gì thế?"
"Gái thẳng...như tôi."
Khi dùng hai chữ "gái thẳng" để miêu tả bản thân, Tần Kiến Thư vẫn chưa quen lắm.
Đôi mắt nàng mờ sương, tựa như phủ lên một lớp nước lấp lánh trong suốt: "Liệu có thể, một ngày nào đó sẽ không thẳng nữa không?"
---
Editor có lời muốn nói:
Hiện tại mình nhận được thông tin là có rất nhiều bạn không nhận được thông báo update chương mới từ mình dù đã bỏ truyện vào thư viện. Mình có tìm hiểu thì biết đây là một lỗi khá phổ biến của Wattpad. Mình không biết tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu, và có kéo dài mãi mãi hay không.
Vậy nên là đối với những ai không nhận được thông báo update chương từ mình trong nhiều ngày, mong bạn vui lòng vào kiểm tra thủ công để không bỏ lỡ các chương mới nhất nhé.
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.