Gấm Hoa

Chương 19



 

Linh Lan quyết định đích thân dẫn quân đi giải cứu đoàn xe. Nàng biết rằng, đây là một cơ hội tốt để nàng thể hiện sức mạnh của mình, đồng thời thu phục lòng dân.

 

"Tiểu Thúy, hãy chuẩn bị quân đội. Chúng ta sẽ đi giải cứu đoàn xe." Linh Lan nói, giọng kiên quyết.

 

"Nhưng tiểu thư, bọn cướp rất đông và hung hãn. Người không nên mạo hiểm." Tiểu Thúy lo lắng.

 

"Ta biết. Nhưng ta không thể khoanh tay đứng nhìn." Linh Lan đáp. "Đây là trách nhiệm của ta."

 

Linh Lan dẫn một đội quân tinh nhuệ, nhanh chóng đến địa điểm xảy ra vụ cướp. Nàng nhìn thấy một đoàn xe ngựa bị hư hỏng nặng, xung quanh là những xác c.h.ế.t la liệt. Bọn cướp đang cố gắng cướp bóc hàng hóa.

 

Linh Lan ra lệnh cho quân đội tấn công. Quân của nàng dũng cảm xông lên, tiêu diệt bọn cướp.

 

Bọn cướp không phải là đối thủ của quân đội Giang Nam. Chúng nhanh chóng bị đánh bại và bỏ chạy.

 

Linh Lan tiến đến kiểm tra đoàn xe. Nàng nhìn thấy một người đàn ông bị thương nặng, đang nằm bất tỉnh trong một chiếc xe ngựa.

 

"Mau cứu người!" Linh Lan ra lệnh.

 

Người đàn ông được đưa đến một căn lều gần đó để chữa trị. Linh Lan đích thân chăm sóc cho anh ta.

 

Sau một thời gian, người đàn ông tỉnh lại. Anh ta nhìn Linh Lan với ánh mắt biết ơn.

 

"Cô là ai? Tại sao lại cứu ta?" Anh ta hỏi, giọng yếu ớt.

 

"Ta là Linh Lan, người cai quản Giang Nam." Linh Lan đáp. "Ngươi bị cướp tấn công, ta đã cứu ngươi."

 

"Linh Lan?" Người đàn ông ngạc nhiên. "Cô chính là Linh Lan nổi tiếng đó sao?"

 

"Ngươi biết ta?" Linh Lan hỏi, tò mò.

 

"Ta đã nghe nói về cô rất nhiều." Người đàn ông đáp. "Cô là một người tài giỏi, dũng cảm và nhân ái."

 

"Ngươi quá khen rồi." Linh Lan mỉm cười. "Ngươi tên là gì? Tại sao lại đến Giang Nam?"

 

"Ta tên là Long Uy, là Vương gia của triều đình." Người đàn ông đáp. "Ta đến Giang Nam để tìm hiểu về tình hình kinh tế và chính trị ở đây."

 

"Vương gia?" Linh Lan ngạc nhiên. Nàng không ngờ mình lại cứu được một người có thân phận cao quý như vậy.

 

"Cô không cần phải gọi ta là Vương gia." Long Uy nói. "Cô đã cứu ta, ta sẽ coi cô như một người bạn."

 

Linh Lan gật đầu. Nàng cảm thấy Long Uy là một người thẳng thắn, chân thành. Nàng quyết định sẽ kết giao với anh ta.

 

Trong những ngày tiếp theo, Linh Lan và Long Uy thường xuyên trò chuyện, chia sẻ những suy nghĩ và quan điểm của mình. Họ phát hiện ra rằng, họ có rất nhiều điểm chung. Họ đều yêu nước thương dân, đều muốn xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com