Linh Lan và Long Uy dẫn quân đội tấn công thành trì. Quân của họ chiến đấu dũng cảm, nhưng quân triều đình cũng không hề kém cạnh. Hai bên giao chiến ác liệt, m.á.u đổ thành sông.
Trong lúc giao chiến, Linh Lan bị một tên lính triều đình tấn công. Tên lính giơ kiếm c.h.é.m xuống, Linh Lan không kịp tránh né.
Đúng lúc đó, Long Uy lao đến, đỡ cho Linh Lan một nhát kiếm. Anh ta ngã xuống đất, m.á.u chảy đầm đìa.
"Long Uy!" Linh Lan hét lên, ôm lấy anh ta.
"Ta không sao. Hãy tiếp tục chiến đấu." Long Uy nói, giọng yếu ớt.
Linh Lan nhìn Long Uy, trong lòng đau đớn tột cùng. Nàng biết rằng, Long Uy đã hy sinh để bảo vệ nàng.
Nàng lau nước mắt, đứng dậy, cầm kiếm xông lên. Nàng chiến đấu điên cuồng, g.i.ế.c c.h.ế.t vô số quân triều đình.
Quân đội của Linh Lan nhìn thấy sự dũng cảm của nàng, khí thế càng thêm mạnh mẽ. Họ xông lên như vũ bão, đánh tan quân triều đình.
Cuối cùng, họ đã chiếm được thành trì.
Linh Lan đứng trên cổng thành, nhìn xuống chiến trường. Nàng thấy xác c.h.ế.t la liệt, m.á.u nhuộm đỏ cả một vùng đất.
Nàng biết rằng, nàng đã phải trả một cái giá quá đắt cho chiến thắng này.
Nhưng nàng cũng biết rằng, sự hy sinh của Long Uy sẽ không vô ích. Anh ta đã truyền cho nàng thêm sức mạnh, giúp nàng tin tưởng hơn vào con đường mà nàng đã chọn.
Linh Lan cho người đưa t.h.i t.h.ể của Long Uy về an táng. Nàng hứa với anh ta rằng, nàng sẽ hoàn thành những gì mà anh ta còn dang dở.
Nàng sẽ lật đổ triều đình thối nát, xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn.
Sau khi chiếm được thành trì, Linh Lan cử người đến báo tin cho Nguyễn Hữu.
Nguyễn Hữu rất ngạc nhiên khi biết Linh Lan đã chiếm được thành trì. Anh ta không ngờ nàng lại có sức mạnh đến vậy.
Anh ta quyết định sẽ hợp lực với Linh Lan, cùng nhau chống lại triều đình.