Tôi giật mình, đặt tay lên trán anh, không có dấu hiệu sốt.
"Tôi... tôi phải làm sao?"
"Uống say rồi, ôm tôi một lúc, được không?"
Nhớ lại tối nay anh đã thay tôi xả giận, tôi mềm lòng, ngoan ngoãn ôm lấy anh theo yêu cầu.
Da chạm vào da.
Nhịp tim của Thẩm Trì vang lên mạnh mẽ, đập vào n.g.ự.c tôi.
Anh khẽ cọ vào tai tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai, lan tỏa như điện chạm đến eo tôi.
Đêm tối càng trở nên sâu thẳm.
Sự mờ ám lặng lẽ lan tỏa khắp không gian.
Hòa cùng ánh trăng mờ ảo, cảnh tượng lúc này càng thêm phần dịu dàng.
Tôi ngửi thấy mùi hương thanh khiết trên người anh, bỗng có chút nghi ngờ, ngẩng đầu lên.
"Không đúng, chẳng phải anh lái xe về sao? Lái xe không được uống rượu."
Đối diện với câu hỏi của tôi, đôi mắt đen láy của Thẩm Trì ngập tràn ý cười.
Giọng anh lười nhác và nhẹ nhàng.
"Chậc, vẫn không lừa được em."
"Lừa?"
Thẩm Trì lại cởi thêm một nút áo, tiếng cười trầm thấp đầy mê hoặc vang lên.
"Giang Hạnh, tôi đang quyến rũ em, em không biết sao?"
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Rốt cuộc phải làm thế nào thì em mới chịu học đại học của chúng tôi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi không kịp phản ứng, ngã vào lòng anh, vội vàng nắm lấy áo sơ mi của anh, "Anh... anh đang cạnh tranh không lành mạnh..."
Thẩm Trì lại cởi thêm một nút áo nữa, "Trên đời này không có gì tuyệt đối công bằng cả."
Có lẽ vì lúc này Thẩm Trì quá quyến rũ, tôi không thể kiềm chế được nữa, cúi xuống hôn anh.
Gió bên ngoài thổi qua.
Trong căn phòng khách yên tĩnh, tôi quỳ trên người Thẩm Trì, cảm giác như sắp tan chảy vì nóng.
Nụ hôn sâu thẳm đó khiến tôi có chút bối rối.
Nhịp thở của Thẩm Trì cũng bắt đầu rối loạn.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, trên màn hình hiện tên "Lục Dã".
Anh không do dự, lập tức bắt máy.
Giọng của Lục Dã khàn khàn, "Anh Trì, anh có thể chia tay với Giang Hạnh không... tôi hối hận rồi, tôi không thực sự muốn chia tay với Giang Hạnh... tôi chỉ là đang giận cô ấy thôi."
Đột nhiên, cảm giác đau nhói trên môi khiến tôi hét lên.
Thẩm Trì nắm lấy tay tôi, khẽ cười, "Ngoan nào, em định bỏ rơi tôi sao?"
Đôi mắt quyến rũ ấy nhìn tôi với vẻ như cười như không.