“Kiều Dạng.”
“Hả?”
Hồ Lượng đứng ở lối vào, chờ đợi để phát giấy báo dự thi cho từng thí sinh, thấy cô đi thẳng qua mặt mình, lại còn vẻ mặt như chưa tỉnh ngủ, ông vừa bất lực lại sốt ruột: “Còn ‘hả’ nữa, không cần giấy báo dự thi à?”
“Ồ ồ ồ.” Kiều Dạng nhận lấy giấy báo bằng hai tay, cười mỉm với Hồ Lượng.
“Cố gắng lên nhé.”
“Vâng thầy!”
Đêm qua Kiều Dạng trằn trọc mãi, không biết mấy giờ mới thiếp đi, cô cảm tưởng như mình vừa nhắm mắt lại thì đã bị tiếng chuông báo thức đánh thức.
Tất cả thí sinh đều đang nghỉ ngơi trong hội trường. Cô ngáp dài rồi ngồi xuống cạnh Mạch Sơ, lấy tập tài liệu ôn thi ra khỏi túi vải.
Cô đã đọc đi đọc lại những dòng chữ trên đó vô số lần. Chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là đến giờ thi chính thức, Kiều Dạng cầm lấy nó và lật giở một cách tượng trưng.
Nhận thấy vai mình trầm giống, Mạch Sơ ngẩng đầu khỏi đống tài liệu ôn thi, hỏi người bên cạnh: “Căng thẳng à?”
“Cũng tạm.” Kiều Dạng nói: “Chắc là do căng thẳng hai ngày nay nên tớ vẫn còn hơi hưng phấn.”
“Vậy sao lại dựa vào mình?” Mạch Sơ không kìm được mà nhún vai.
Kiều Dạng không lùi mà tiến, dụi đầu vào cổ cô ấy, miệng nói: “Cậu mau truyền chút linh khí cho tớ.”
“Được được được.” Mạch Sơ thực sự ngứa không chịu nổi, giơ tay lên giả vờ vẩy lên người cô, “Đây, đây, cầm hết đi.”
“Nhớ nhé.” Kiều Dạng đột nhiên lại giơ ngón tay lên, nghiêm túc nói: “Một lát nữa vào phòng thi bằng chân trái, ra ngoài thì bước bằng chân phải, cái này gọi là trái phải đều thuận lợi.”
Câu nói này hình như đã lan truyền trên internet cách đây khoảng mười năm, không ngờ vẫn còn người tin, Mạch Sơ hỏi cô: “Cậu không mặc q**n l*t màu tím đấy chứ?”
Hàng Dĩ An nghiêng đầu nhìn qua: “Sao bà biết? Tôi đang mặc nè.”
“Còn nữa, còn nữa.” Kiều Dạng vỗ vai Mạch Sơ: “Lát nữa nhận được đề thi thì hôn một cái, cái này gọi là ‘(nụ hôn) thắng chắc’.”
Mạch Sơ nhếch miệng: “… Tôi nói chứ, các liền anh liền chị đã đến nước này rồi cơ á?”
Hội trường chật kín thí sinh chuyên Sử và Chính trị từ khắp nơi trong thành phố. Hàng ghế khán giả chật kín thí sinh ôn thi, đủ loại tiếng ồn từ chuyện trò, đọc thơ xen lẫn vào nhau.
Trần Thiên Cù nhận giấy báo dự thi từ tay Hồ Lượng, thấy đám người Mạc Tri ngồi ở hàng cuối lớp.
Cậu bước lên cầu thang, lông mày nhíu chặt.
Sau khi đứng bên cạnh Mạc Tri, Trần Thiên Cù lạnh lùng chất vấn: “Nói là cùng mặc mà?”
Lúc này Kiều Dạng mới nhận ra có điều không ổn, ngẩng cổ nhìn ba người bên cạnh, hít một hơi hỏi: “Đúng vậy, sao các cậu không mặc?”
Không ngờ Mạch Sơ lại hỏi lại hai người: “Không phải đã nói là ngày cuối cùng cùng mặc sao?”
“Có nói sao?” Kiều Dạng nghiêng đầu nghi ngờ.
Mạc Tri và Hàng Dĩ An gật đầu lia lịa.
“Được rồi, có lẽ là mình đã nhầm.”
Thấy Kiều Dạng không còn nghi ngờ, cả ba lại đồng loạt quay đầu nhìn về phía Trần Thiên Cù, một người chớp mắt, một người nhướng mày, một người thì giơ ngón cái lên trước ngực, không cần nghĩ cũng biết họ đang nói: “Anh bạn, không cần cảm ơn.”
Trần Thiên Cù: “…”
Mình biết ngay mà.
“Phải nói thật, ông mặc màu hồng trẻ trung thật đấy.” Mạc Tri vừa nói vừa huých vào người cậu.
“Tôi vốn đã trẻ trung rồi.” Trần Thiên Cù hất cằm, ra hiệu mình sẽ ngồi vào trong.
Mạc Tri và Hàng Dĩ An đều đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Mạch Sơ gác chân lười biếng không muốn động, chỉ tay vào chỗ trống bên cạnh Kiều Dạng rồi nói với Trần Thiên Cù: “Ông cứ ngồi bên này là được rồi.”
“Được rồi.” Cậu đành phải đi vòng qua lối đi bên kia.
Có lẽ vì hai chiếc áo phông một màu hồng một màu xanh đặt cạnh nhau trông thật kỳ quặc, Trần Thiên Cù tự dưng cảm thấy mất tự nhiên.
Cậu âm thầm điều chỉnh nhịp thở, ấn xuống đệm ngồi bên cạnh Kiều Dạng.
Vừa ngồi xuống, Kiều Dạng đã quay đầu nhìn cậu chằm chằm, khóe môi nở một nụ cười bí hiểm.
Trần Thiên Cù liếc cô, chớp mắt rồi quay lại hỏi: “Nhìn tớ làm gì?”
Kiều Dạng nắm chặt tay, chống cằm, thành khẩn nói: “Lớp phó, độ cho tớ chút linh khí đi.”
“… Độ kiểu gì?”
Kiều Dạng tự nhiên không thể trực tiếp dụi đầu vào người cậu như đã làm với Mạch Sơ, cô cụp mắt nhìn cậu, sau đó nắm lấy cổ tay của Trần Thiên Cù giơ lên cao rồi cúi đầu mình áp vào.
Sau một cái chạm nhẹ, Kiều Dạng nhanh chóng buông tay, cười nói với cậu: “Xong rồi.”
“Có sự hỗ trợ của cậu và Mạch Sơ, hôm nay mình chắc chắn sẽ phát huy vượt trội.” Ánh mắt cô kiên định, trông có vẻ rất tự tin.
Trần Thiên Cù đặt tay lên đùi, nắm chặt thành nắm đấm, hầu kết lên xuống, ngồi đến thẳng sống lưng.
Mất vài giây cậu mới thở lại bình thường. Kiều Dạng đang cầm sổ tay đọc, giọng hơi chậm rãi. Nhìn cô, Trần Thiên Cù cũng đáp lại: “Vậy thì chúc cậu may mắn.”
“Tất cả thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào phòng thi. Nhớ bỏ hết đồ điện tử vào cặp. Kiểm tra lại đồ dùng học tập, thẻ căn cước và giấy báo dự thi.”
Cuối cùng cũng chờ được giây phút này, Mạc Tri thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, xoa đùi rồi đứng dậy.
“Hay là bà ôm tôi cái coi…” Cậu giang rộng hai tay, quay người lại, giữ nguyên tư thế đứng im tại chỗ.
Mạch Sơ bị giật mình, cô ngước mắt nhìn cậu, không nghĩ nhiều, tiến một bước vào vòng tay của cậu.
“Hàng, Hàng Dĩ An đâu?”
“Đi vệ sinh rồi.” Mạch Sơ hạ tay xuống, nói với cậu: “Cố lên nhé, tôi tin tưởng ông.”
Tóc của cô chạm vào cằm gây ngứa, Mạc Tri gãi mặt, gật đầu rồi nở nụ cười bẽn lẽn: “Cảm ơn lời chúc của bà.”
Bầu trời u ám, tiếng sấm vang vọng từ xa, không lâu sau, tia chớp xé toạc mây mù.
Trong phòng thi, ánh sáng mờ ảo, những bức tranh trên tường đều bị che phủ bởi giấy trắng, bàn ghế phát ra tiếng cót két.
Khi tiếng chuông vang lên dồn dập, kỳ thi chính thức bắt đầu.
Hạ Xán hít một hơi thật sâu, móng tay bên phải cào vào mu bàn tay trái, ép buộc bản thân tập trung.
—— Ở miền Nam, cây chuối dễ trồng, gần như xanh tươi quanh năm…
Cô đọc đi đọc lại đề bài, nhưng dòng suy nghĩ luôn bị gián đoạn bởi những ý nghĩ khác xuất hiện.
Cô nghe thấy tiếng lật trang, đã có người hoàn thành bài trắc nghiệm.
Cô cảm thấy hoảng hốt, mồ hôi chảy xuống mũi, má đỏ bừng.
Phải làm sao, phải làm sao đây.
Không khí ngột ngạt, trong lồng ngực như chứa đầy những quả bóng nước, có một khoảnh khắc nào đó, Hạ Xán muốn ném bút trong tay và đứng dậy hét lớn.
Cô nằm dài trên bàn, dùng mu bàn tay ấn chặt vào ngực, nhắm mắt lại tự nhủ: “Làm xong là được, làm xong là sẽ được giải thoát.”
—
Cuối cùng, kỳ thi cũng đã kết thúc, ngoài trời cũng trở nên quang đãng.
Ánh nắng chiếu vào lớp học, rơi xuống góc bàn, Kiều Dạng ngẩn ngơ nhìn chùm ánh sáng đó, phải đến khi giám thị đến thu bài thi của mình, cô mới bừng tỉnh.
“Được rồi, em có thể ra ngoài.”
Các thí sinh lần lượt ra ngoài, cô đứng dậy khỏi ghế, theo dòng người rời khỏi phòng thi.
Không biết có phải vì nửa năm qua thực sự quá dài và đơn điệu, đến nỗi khiến người ta trở nên tê liệt, từ đó hình thành thói quen.
Từ trước đến giờ, Kiều Dạng luôn cảm thấy ngày mai lại phải đi học, luôn cảm thấy Hồ Lượng lại chiếm mất tiết sinh hoạt lớp, Thẩm Lệ Vân sẽ tận dụng mọi lúc để bắt họ học từ vựng.
Khoảnh khắc này cũng không rầm rộ như mong đợi, cô nghiêng đầu nhìn xung quanh, mọi người dường như đều có vẻ bình tĩnh và mệt mỏi, chỉ có vài người lẻ tẻ đang nhảy cẫng lên hò reo.
Kiều Dạng thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh nắng chói mắt, gió thổi qua những tán lá rậm rạp, mùa hè đã bắt đầu như thế.
Cổng trường bị phụ huynh vây kín, còn có phóng viên cầm micro chờ phỏng vấn.
Hai ngày trước, đều là Kiều Khải đưa đón cô, Kiều Dạng nhón chân nhìn quanh, nhưng lại thấy Kiều Tịch trước tiên.
Chị ấy mặc một chiếc váy dài màu sáng, tóc dài búi gọn ra sau đầu, trên tay ôm một bó hoa lớn. Hoa hướng dương và hoa cát cánh trắng[16] được gói trong giấy kraft, tươi sáng và ấm áp, tựa như chứa đựng cả một mùa xuân.
[16]Cát cánh hay kết cánh là một loài cây thân thảo có hoa lâu năm thuộc Họ Hoa chuông, và thành viên duy nhất của chi cát cánh. Loài này có nguồn gốc từ Đông Á với các hoa lớn màu xanh lam, mặc dù các thứ có hoa màu trắng hay hồng cũng được trồng. Thường được gọi là hoa bong bóng’, hoa chuông Trung Quốc hay platycodon.
Xung quanh tấp nập người qua lại, ồn ào náo nhiệt, Kiều Tịch gọi to tên cô, Tô Đồng và Kiều Khải đứng phía sau, đều giơ điện thoại lên quay video, ghi lại khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời con gái út.
Kiều Dạng mím môi, không biết vì sao cảm thấy tủi thân, cô bước nhanh về phía họ.
“Được giải thoát rồi!” Kiều Tịch giơ cao hai tay.
Kiều Dạng nhận bó hoa từ tay chị, nói nhỏ: “Cảm ơn chị.”
“Đi thôi, mình đi ăn nhé.” Kiều Khải nói: “Bố đã đặt chỗ rồi.”
Tô Đồng để điện thoại xuống, đưa tay vào túi: “Vậy mẹ sẽ lấy quà trước…”
“Đi cùng nhau đi.” Kiều Khải lên tiếng cắt ngang lời vợ cũ.
Tô Đồng liếc nhìn chồng cũ, từ chối: “Anh dẫn hai chị em nó đi ăn đi.”
“Gì đây? Tối mẹ còn có hẹn à?” Kiều Tịch cố tình đùa giỡn.
Tô Đồng nghiêm mặt lại: “Đương nhiên là không rồi.”
Kiều Tịch nháy mắt với em gái, Kiều Dạng hiểu ý, lập tức khoác tay Tô Đồng rồi nói: “Đi thôi mẹ, đi cùng đi mà, hôm nay con vừa mới thi xong!”
Tô Đồng cười, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Trên đường, Kiều Tịch hỏi: “Em thi cử thế nào?”
“Stop!” Kiều Dạng giơ tay lên, nghiêm túc cảnh cáo: “Xin chị đừng hỏi những câu hỏi như vậy, rất ảnh hưởng đến tâm trạng.”
“Được, chị không hỏi nữa, chắc chắn được bốn trăm điểm rồi!”
“Chị nằm mơ giữa ban ngày à!” Kiều Dạng nhét hoa vào tay Tô Đồng, một tay khoác lên cổ Kiều Tịch, “Đừng có lập flag lung tung hộ em!”
Kiều Tịch bị em gái đè tới khom người, còn Kiều Khải nhìn hai cô con gái đang đùa giỡn với nhau, trong mắt ánh lên nụ cười.
Tô Đồng nhìn xuống bó hoa trong tay, nói: “Tôi vội vàng đến đây, quên mất việc mua hoa, may mà anh đã mua.”
“Gần đây bận rộn lắm à?”
“Ừ.” Tô Đồng thở dài: “Anh nói xem hai đứa bỗng dưng đều trưởng thành, tôi vẫn chưa quen lắm.”
“Xe đậu ở đâu vậy bố?” Kiều Tịch quay đầu lại hỏi.
Kiều Khải nâng tay chỉ về phía trước: “Đi tiếp đi, ở bên cạnh công viên nhỏ đó.”
Trời đã gần tối, nhưng mặt trời vẫn còn rải ánh sáng vụn vặt xuống mặt đất, cả thế giới ngập tràn sắc vàng rực rỡ.
Kiều Dạng nhìn hai người phía sau, khoác tay Kiều Tịch rồi thì thầm: “Tuyệt quá chị ơi.”
Bữa tối được đặt tại một nhà hàng lẩu bò Quảng Đông, Kiều Khải đã đặt riêng và yêu cầu giữ lại một phòng nhỏ.
Ông đưa thực đơn cho hai cô con gái, và nói với Tô Đồng: “Nhà hàng này là do Triệu Quang Minh và bạn bè hợp tác mở.”
“Anh ta cũng chuyển nghề rồi à?”
“Cậu ta bỏ nghề luật sư lâu rồi.”
“Làm sao mọi người đều chuyển sang ngành ẩm thực vậy? Lục Vân Đào cũng mở một nhà hàng tư nhân.” Tô Đồng chỉ vào Kiều Dạng: “Tôi còn dẫn Tiểu Dạng đến quán của anh ấy, kinh doanh cũng khá tốt.”
Nghe thấy tên mình, Kiều Dạng ngẩng đầu, ánh mắt lén lút đảo qua bố mẹ.
“Thịt bò viên hay gân bò viên?” Kiều Tịch lật trang thực đơn: “Hay là cá viên?”
“Chắc là gân bò viên.”
Chọn món xong, nhân viên phục vụ nhẹ nhàng đóng cửa, trong phòng rơi vào một khoảng lặng.
Kiều Khải đặt cốc xuống, mắt nhìn Kiều Dạng rồi mở miệng: “Hôm nay mọi người đều có mặt, Tiểu Dạng, chúng ta có một chuyện muốn bàn với con.”
Mặc dù đã có dự cảm trên đường đến, Kiều Dạng vẫn cảm thấy căng thẳng, cẩn thận hỏi: “Hai người muốn tái hôn ạ?”
Tô Đồng vội vàng phủ nhận: “Không phải đâu.”
“Là chị sắp kết hôn.” Kiều Tịch lên tiếng.