Gấp Đôi Rồi Lại Gập Làm Đôi

Chương 30: THIỆN VÀ ÁC



Kiều Dạng cầm điện thoại cuống cuồng chạy ra khỏi thư viện, gió lạnh thổi làm bay tóc mái trên trán, cô rùng mình ôm chặt lấy cánh tay. 

Màn hình điện thoại dừng lại ở giao diện yêu cầu cuộc gọi, đến bước này cô lại do dự: Cho dù lần này Hạ Xán bắt máy thì mình có thể nói gì đây? 

Trần Thiên Cù lần theo ra ngoài, tìm thấy Kiều Dạng đang đứng trước bậc thềm.

“Cậu sao thế?” Cậu cúi xuống hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?” 

Mắt Kiều Dạng dần đỏ lên, không biết nên mở lời thế nào. 

Cô chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, Trần Thiên Cù cởi áo sơ mi khoác lên vai cô, hỏi: “Lạnh không?” 

Kiều Dạng lắc đầu. Vừa rồi quá lo lắng nhưng giờ bình tĩnh nghĩ lại thì đó đã là chuyện của mấy ngày trước, Hạ Xán vẫn an toàn, không có gì nghiêm trọng xảy ra. 

Cô đưa điện thoại cho Trần Thiên Cù, hít sâu để bình tĩnh lại, tự nhủ không nên suy nghĩ linh tinh. 

Video quay từ góc quá xa, không nhìn rõ khuôn mặt, cộng thêm cảnh tượng hỗn loạn, Trần Thiên Cù hỏi Kiều Dạng: “Cậu có chắc là cô ấy không?” 

“Chắc chắn là cô ấy, nhìn là biết ngay.” 

“Cô ấy không kể với cậu sao?” 

“Không, chắc chắn cũng không nói với ba mẹ cô ấy.” Kiều Dạng ngẫm nghĩ lại thấy tức giận: “Cái con bé chết tiệt này.” 

Trần Thiên Cù nói: “Nếu xảy ra chuyện như vậy, nhà trường nhất định sẽ bưng bít tin tức. Chắc họ không muốn cô ấy lên tiếng.”

“Cũng không thể kể cho tớ biết, đúng không?” Lồng ngực nghẹn lại, Kiều Dạng chớp mắt, hai giọt nước mắt lăn dài trên má: “Tớ biết bản thân cũng không giúp được gì, nhưng ít nhất cũng phải cho tớ biết cậu ấy hiện giờ thế nào chứ.”

“Đừng khóc mà.” Trần Thiên Cù đưa tay lên rồi lại thu lại, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, có khi chỉ là cô ấy không muốn cậu lo lắng thôi.”

Kiều Dạng bĩu môi, lại sắp khóc: “Nhưng như vậy tớ càng lo hơn.”

“Cậu có quen ai cũng ở gần trường cô ấy không?” Trần Thiên Cù lại hỏi: “Trong lớp chúng ta không phải có người cũng học ở đại học Nông nghiệp sao?”

“Nhưng họ cũng không quen biết Hạ Xán.”

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Kiều Dạng cầm điện thoại mở khóa màn hình.

Có lẽ do một loại trực giác hay linh cảm nào đó, cô tìm thấy trang cá nhân của “Lão Nạp Pháp Hiệu Bất Nhân” thông qua thông tin trận đấu trong game, ảnh đại diện của người đó trông rất quen, không biết đã thấy ở đâu, danh hiệu ghi “Thuẫn Sơn khu Hoài Giang 67”.

“Đại học Thể dục thể chất Ninh Thành ở quận nào vậy?” Cô hỏi Trần Thiên Cù.

“Không biết, để tớ tìm thử.”

Nửa phút sau, Trần Thiên Cù ngẩng đầu từ trang tìm kiếm: “Quận Hoài Giang.”

Kiều Dạng chầm chậm hé miệng, cảm thấy không thể tin nổi: “Hứa, Trường, Khê?!”



Thấy yêu cầu kết bạn với dòng chữ “Tôi là Kiều Dạng”, Hứa Trường Khê sửng sốt, cậu nhấn chấp nhận, rồi ném chai nước uống đã hết vào thùng rác.

“Hứa Trường Khê.” Bạn cùng phòng gọi cậu.

“Hử?”

“Cho tôi mượn sữa tắm một chút.”

“Được, cậu dùng đi.”

Khi ngẩng đầu lên, ba tin nhắn đã xuất hiện trên màn hình, Hứa Trường Khê cầm điện thoại lại gần hơn, lông mày nhíu lại.

Kiều Dạng: Có phải cậu ngày nào cũng chơi game với Hạ Xán không?

Kiều Dạng: Hiện tại mối quan hệ của cậu với cô ấy là gì?

Kiều Dạng: Dạo này cậu có gặp cô ấy không?

Cậu gãi đầu, có chút không hiểu.

Chuyện gì đây, đã vào đại học rồi mà vẫn không cho bạn thân chơi game với con trai à?

Hứa Trường Khê trả lời bằng bốn chữ kèm một dấu hỏi: Có chuyện gì vậy?

Người bên kia gõ chữ rất nhanh, chưa đầy hai giây màn hình lại hiện lên một câu hỏi: Gần đây cô ấy thế nào?

Hứa Trường Khê đánh giá đúng trọng tâm: Rất tốt, rất carry.

Kiều Dạng: …

Kiều Dạng: Tôi không hỏi cái đó.

Kiều Dạng: Cái tôi hỏi là tâm trạng của cô ấy thế nào, gần đây có nói gì với cậu không?

Hứa Trường Khê lộ vẻ khó xử, hỏi vậy thì mình trả lời kiểu gì đây?

Cậu chọn nói thật: Tôi không hiểu ý cậu.

Sau đó lại tiếp tục nhắn một câu: Có chuyện gì xảy ra à?

Kiều Dạng hỏi cậu: Cậu không nghe nói sao? Vụ đuối nước ở đại học Nông nghiệp.

Nhà vệ sinh bị đẩy mở, mang theo một làn hơi ẩm ướt, bạn cùng phòng đang ngâm nga hát, tiện tay lấy một chiếc áo phông mặc vào.

Hứa Trường Khê quay đầu lại, hỏi cậu ta: “Ê, cậu có biết chuyện ở đại học Nông nghiệp không?”

“Chuyện gì?” Bạn cùng phòng cầm chai coca trên bàn: “À, có phải là chuyện có một thằng ngốc tự tìm cái chết rồi kéo người khác xuống nước không?”

Hứa Trường Khê nhăn mặt lại: “Cậu thấy ở đâu vậy?”

“Quên rồi, ở diễn đàn nào đó, chuyện cũng mấy ngày trước rồi.”

“Gửi tôi xem.”

Đây là lần đầu tiên bạn cùng phòng thấy cậu nghiêm túc như vậy, người kia ồ lên rồi đáp: “Để tôi tìm lại.”

Hứa Trường Khê cúi đầu, nhắn tin trả lời Kiều Dạng: Gần đây cô ấy có vẻ bị cảm, hai hôm trước không đi học, mỗi lần tôi đăng nhập vào game đều thấy cô ấy online, cô ấy không nói gì với tôi, giờ tôi mới biết chuyện này.

“Tôi ra ngoài một chút.”

“Muộn thế này cậu đi đâu?”

“Nhớ để cửa cho tôi.” Hứa Trường Khê vội vàng khoác áo ra ngoài.

Nhà ăn đóng cửa lúc tám giờ, cậu vừa kịp mua được phần cơm vịt xì dầu cuối cùng.

Hạ Xán như thường lệ lên WeChat hỏi cậu: Chơi không? 

Hứa Trường Khê không trả lời câu đó, chỉ hỏi: Cậu ở ký túc xá phải không? 

Hạ Xán: Ừ. 

Hứa Trường Khê: Cảm thấy đỡ hơn chưa? 

Hạ Xán: Khá hơn nhiều. 

Hứa Trường Khê biết mấy ngày nay cô thức khuya dậy sớm, lại hỏi: Cậu đã ăn chưa?

Hạ Xán nói: Vừa mới ngủ dậy, vẫn chưa đói.  

Hứa Trường Khê: Một lát nữa tôi sẽ đến trường cậu, tôi sẽ mang cho cậu một phần cơm vịt xì dầu nhé, món đặc trưng của căng tin trường tôi, ngon lắm.  

Hạ Xán trả lời bằng một dấu hỏi, hỏi lại: Cậu đến trường tôi làm gì?  

Hứa Trường Khê gãi trán, nhanh chóng nghĩ ra lý do: Chơi bóng.  

Nhưng có vẻ Hạ Xán không mấy tin tưởng: Trường thể dục của cậu có nhiều sân bóng rổ như vậy, còn phải đến trường tôi chơi sao?  

Hứa Trường Khê một tay ôm hộp cơm vịt xì dầu, tay kia xoa mặt.  

Cậu chợt nảy ra ý tưởng, tiếp tục nhắn tin: Bạn tôi hẹn tôi chơi.  

Lần này Hạ Xán không còn nghi ngờ nữa, trả lời bằng một chữ: Ồ   

Hứa Trường Khê nói: Tôi đến sẽ nhắn cho cậu.    

Đã bốn, năm ngày không bước chân khỏi ký túc xá, Hạ Xán vừa ra ngoài đã chịu cơn gió lạnh cắt da cắt thịt, cô đành quấn chặt áo khoác bông, bước xuống cầu thang.  

Dưới lầu ký túc xá không một bóng người. Sau vài trận mưa, lá cây đã trụi lủi, gió thổi qua những cành cây trơ trụi, âm thanh nghe như tiếng khóc than, cô rụt đầu vội bước nhanh hơn.  

Đột nhiên dưới chân xuất hiện một bóng đen, Hạ Xán vội dừng lại, trái tim trong một khoảnh khắc nhảy lên tận cổ họng.  

Chỉ là bóng cây.  

Cô nhắm mắt lại, che ngực thở hắt ra.  

Khi bước tiếp, cô mới nhận ra chân mình mềm nhũn, không thể chống đỡ được nữa, sau đó cô phải tập tễnh ngồi xuống bức tường thấp bên cạnh.  

Sợ Hứa Trường Khê phải đợi quá lâu, Hạ Xán lấy điện thoại từ trong túi, nhắn tin cho cậu: Cậu để trước cửa nhé, một lát nữa tôi sẽ xuống lấy.

Đối phương lại trả lời: Không sao, để ở cửa tôi sợ bị người khác lấy mất.

Hạ Xán: Tôi phải thay đồ, cậu để đó cũng được, không sao đâu.

Hứa Trường Khê: Tôi không vội, cậu cứ từ từ.

Hạ Xán không biết còn có thể nói gì, đành thở dài.

Cô đứng dậy, trong lòng tự động viên mình: “Không sao đâu, chỉ là một đoạn đường ngắn, không có gì phải sợ, cứ đi về phía trước là được.”

Giữa màn đêm tĩnh lặng, chàng trai đứng dưới đèn đường mặc một chiếc áo hoodie màu xám và quần thể thao, dáng người cao ráo, trông không hề nặng nề mà ngược lại còn tôn lên vẻ sạch sẽ và điển trai của cậu.

Ánh sáng vàng nhạt chiếu lên vai cậu, mềm mại mờ ảo, khiến bức họa này có phần méo mó.

Hạ Xán đẩy cánh cổng sắt bước đến trước mặt cậu, mở miệng nói: “Muộn thế này mà cậu còn đến chơi bóng à?”

“Ừ.” Hứa Trường Khê đưa túi nhựa trong tay cho cô: “Hơi nguội rồi, nhưng chắc vẫn ăn được.”

“Cảm ơn nhé.” Hạ Xán lấy điện thoại ra: “Bao nhiêu tiền vậy? Tôi chuyển cho cậu.”

“Không cần.” Hứa Trường Khê xua tay.

“Cậu nhanh lên ăn đi.” Cậu ấy nói: “Tôi đi đây.”

“Tôi.” Hạ Xán giơ tay chỉ: “Tôi phải đi lấy một cái bưu phẩm.”

“Ồ.” Hứa Trường Khê cho tay vào túi, nghiêng người nói: “Vậy ta cùng đi thôi.”

Chiếc bóng dưới chân lúc cao lúc thấp, Hạ Xán ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, móng tay vô thức c*m v** lòng bàn tay.

Ký túc xá chỉ cách trạm bưu điện một khúc quanh. Lúc đến cửa, cô phát hiện ra Hứa Trường Khê vẫn đi bên cạnh mình. Cô ngẩng đầu hỏi: “Sân bóng rổ đi hướng này à?”

“À, đúng rồi.”

Cô khẽ nhíu mày, cảm thấy cậu hơi kỳ lạ.

“Cậu nhanh đi lấy đi.” Hứa Trường Khê nở nụ cười.

“Ờ.”

Sinh viên ra vào tấp nập, Hạ Xán nín thở, bỗng dưng không thể bước tiếp.

“Có chuyện gì vậy?”

“Người, hơi đông người.”

Hứa Trường Khê nhìn vào trong, nói: “Để tôi lấy giúp cậu nhé.”

Mắt Hạ Xán lóe lên nhìn cậu.

Hứa Trường Khê hỏi: “Mã lấy đồ là bao nhiêu vậy?”

“8 vạch 2036.”

“Được.”

Liên tục có người đi qua trước mặt, Hạ Xán lùi lại một bước, không thể nói rõ cảm giác áp lực từ đâu đến, chỉ có thể tránh ánh mắt giao tiếp với bất kỳ ai.

Cô chôn nửa khuôn mặt vào cổ áo, cúi đầu ngẩn ngơ, cho đến vài phút sau, trong tầm nhìn xuất hiện một đôi giày thể thao.

Hạ Xán ngẩng cao đầu, Hứa Trường Khê nâng thùng giấy trong tay, hỏi cô: “Cái gì vậy? Có vẻ nặng.”

“Kiều Dạng mua quà sinh nhật cho tôi.”

Cô đưa tay ra định nhận lấy, nhưng bị người kia tránh đi.

“Để tôi mang về giúp cậu nhé, chưa chắc cậu đã khênh nổi đâu.” 

“Không cần, cậu cứ đi chơi bóng đi.” 

“Không sao đâu.” 

“Hứa Trường Khê.” Hạ Xán nghiêm mặt gọi tên cậu. 

“Hử?” 

“Rốt cuộc hôm nay cậu xảy ra chuyện gì vậy?” 

“Tôi không sao mà.” 

“Vậy cậu.” Hạ Tán dừng lại, giọng nhỏ đi: “Bị làm sao vậy?” 

“Tôi, tôi chỉ muốn đến xem cậu thôi.” 

Hứa Trường Khê là người thẳng thắn, không hiểu vòng vo tam quốc, cũng không muốn làm cả hai đều khó xử, nên nói thẳng: “Tôi đã thấy chuyện đó rồi, cậu ổn chứ?” 

Thực ra Hạ Xán cũng đoán được, trên Wechat mấy ngày qua có quá nhiều người hỏi thăm hoặc hóng chuyện, có người thẳng thắn có người tế nhị, hỏi đi hỏi lại chẳng qua chỉ muốn biết chi tiết diễn biến hôm đó để thỏa mãn sự tò mò của mình. 

Cô lạnh lùng đáp: “Rất tốt.” 

“Vậy tại sao cậu…” Hứa Trường Khê chỉ nói một nửa. 

Nửa câu còn lại cậu không cần nói, Hạ Xán cũng có thể đoán ra.

“Tôi thật sự không sao hết, cậu cũng đã thấy rồi.” Cô sắp xếp lại cảm xúc, cố gắng nói với giọng điệu thoải mái: “Nước ở đó cũng không sâu, tôi nhanh chóng bơi lên được, chẳng có chuyện gì cả…” 

Hứa Trường Khê lên tiếng cắt ngang: “Vậy sao cậu lại không vui?” 

“Tôi…” Hạ Xán th* d*c, quay đi không nhìn cậu. 

Cô cũng không biết. 

Giáo viên chủ nhiệm đã giúp cô xin nghỉ vài ngày, để cô ở ký túc xá nghỉ ngơi cho tốt. 

Trong WeChat luôn nhận được đủ loại “quan tâm”, cô nhìn chỉ thấy khó chịu, nhắm mắt lại mà không tài nào ngủ được. 

Cô không yếu đuối đến mức phải khóc lóc cầu xin an ủi, nhưng cũng không mạnh mẽ đến mức có thể giả vờ vui vẻ như chưa có chuyện gì. 

Cô không biết mình bị làm sao, cô như bị mắc kẹt trong cái hồ nước mưa hôm đó, mọi người đi đường đều khiến cô lo âu bất an, như thể xung quanh sẽ có một bàn tay kéo cô xuống vực sâu lạnh lẽo bất cứ lúc nào.

“Tôi không sợ chết đuối, tôi biết bơi, tôi nhớ cậu từng nói với tôi rằng trong nước càng thư giãn thì càng đỡ tốn sức, vì thế tôi không hề sợ hãi, tôi tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng Hứa Trường Khê, cậu biết không…” Hạ Xán đưa tay che mắt, nghẹn ngào không nói nên lời, “Tôi tưởng mình đã cứu được anh ta.” 

Hứa Trường Khê đặt thùng giấy trong tay xuống, tiến một bước về phía trước. 

“Cho đến khi tôi và những người qua đường kéo được anh ta lên, tôi vẫn nghĩ mình là người dũng cảm, tôi còn rất vui và tự hào, tôi tưởng anh ta bị trượt chân rồi vô tình kéo mình xuống, nhưng họ nói với tôi rằng anh ta cố tình muốn tôi cùng chết với anh ta, tôi cảm thấy, tôi cảm thấy bản thân như bị tát một cái.” Cô nức nở kể lại câu chuyện. 

Hứa Trường Khê nắm lấy cổ tay cô rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. 

“Cậu đã làm rất tốt.” Cậu ấy nói. 

“Vậy thì tại sao? Chỉ vì tôi thấy anh ta ngồi một mình ở đó, chỉ vì tôi nói với anh ta trời sắp mưa?” 

“Tại sao chứ?” Hạ Xán dựa trán vào ngực cậu, nước mắt chảy dài, cứ khăng khăng muốn có một câu trả lời. 

Những giọt nước mắt của cô làm ướt trái tim cậu, Hứa Trường Khê lo lắng đến mức mồ hôi đổ trên trán, ghét bản thân mình ngu ngơ nói không ra lời, nghẹn nửa ngày chỉ rặn được một câu: “Người đó đầu óc có vấn đề, cậu đừng để ý đến anh ta.”

“Vậy cũng không thể không biết phân biệt người tốt với người xấu chứ.”

Hạ Xán nức nở thì thầm: “Tôi cũng không rõ ai tốt ai xấu nữa.”