2.
Giang Yến Chu nhìn tôi rất lâu, lâu đến mức tôi cứ ngỡ anh đã nhớ ra được điều gì.
Nhưng rồi, ánh mắt anh vẫn lộ vẻ mơ hồ.
“Ba, cô ấy là ai vậy?”
Anh vẫn không nhớ ra tôi.
Ba Giang nhìn dáng vẻ vô dụng của con trai, hừ lạnh một tiếng.
Đúng lúc ông định lên tiếng nói gì đó, bác sĩ bước vào.
Vừa vào phòng, bác sĩ đã bắt đầu nói về tình trạng của Giang Yến Chu:
“Bệnh nhân bị chấn động não dẫn đến triệu chứng mất trí nhớ, cần một thời gian quan sát và nghỉ ngơi. Tạm thời không nên suy nghĩ nhiều, còn việc trí nhớ có thể hồi phục khi nào, mong gia đình chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Bác sĩ cho biết phần ký ức bảy năm bị mất của Giang Yến Chu có khả năng sẽ hồi phục trong thời gian ngắn, nhưng cũng có thể mất nhiều thời gian hơn.
Có thể là một tuần, một tháng, hoặc chậm hơn là nửa năm, một năm, thậm chí hai năm.
Bộ não con người vốn là một cấu trúc rất phức tạp, chẳng ai dám chắc điều gì.
“Ý là gì? Tức là con có thể vài năm cũng không nhớ nổi chuyện sau năm 18 tuổi à?” Giang Yến Chu phản ứng đầu tiên.
Bác sĩ cẩn trọng nói: “Đừng quá lo lắng, tình trạng của cậu không nghiêm trọng, phần lớn trường hợp vẫn sẽ hồi phục ký ức. Nhưng cụ thể mất bao lâu thì phải tùy từng người.”
“Ba, ba nghe rồi đấy! Nếu con mãi không nhớ ra, ba muốn con phải sống với một người phụ nữ xa lạ à?”
Một người đàn ông dừng ký ức ở tuổi 18, cảm xúc bộc lộ rõ ràng.
Anh nói:
“Vậy chẳng phải là vừa làm lỡ đời con, lại vừa làm lỡ đời người ta sao? Thà ly hôn luôn bây giờ còn hơn!”
Ba Giang liếc tôi một cái, định nói lại thôi.
Có bác sĩ ở đó, ông muốn mắng con cũng phải nén lại.
Bác sĩ nói thêm: “À, thể trạng bệnh nhân không có vấn đề gì đáng lo, thời gian nằm viện để theo dõi cũng đủ rồi. Người nhà có thể đi lấy thuốc và làm thủ tục xuất viện.”
Thấy ba chồng định ra ngoài cùng bác sĩ, tôi cất tiếng: “Để con đi cho, ba.”
“Ba?” Giang Yến Chu – với lối suy nghĩ hết sức đặc biệt của tuổi 18 – lập tức bắt được điểm quan trọng, “Lão Giang, ba có con riêng lớn tuổi thế này bên ngoài sao? Ba có thấy có lỗi với mẹ con không!”
Từ lúc con trai tỉnh lại, ba Giang vẫn luôn cố nhẫn nhịn, nhưng giờ bị con vu oan trắng trợn, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa:
“Giang Yến Chu, con vừa vừa phải phải thôi! Đây là vợ con!”
Hai chữ “vợ con” vừa thốt ra, người đang hùng hồn gây chuyện trên giường bệnh là Giang Yến Chu liền như bị bóp nghẹt cổ họng, đôi mắt đẹp kia theo phản xạ mở to, lại lần nữa nhìn tôi chằm chằm.
Từ biểu cảm của anh có thể thấy, với anh, chuyện này thực sự là một cú sốc.
“Tôi… vợ tôi?” Giọng anh nhỏ hẳn đi, như thể đang tìm sự xác nhận từ tôi và cha mình.
Giang Yến Chu có làn da trắng, nếu tôi không nhìn nhầm, chỉ trong vài giây ngắn ngủi sau đó, phía sau tai anh đã hơi ửng đỏ.
Ba Giang nhìn dáng vẻ mất khí thế của con trai, cả người lập tức bày ra bộ dạng “ngồi xem kịch vui”.
“Đúng rồi đấy, là vợ mà con quen qua xem mặt. Vừa nãy con còn la hét đòi ly hôn với người ta mà?”
Giang Yến Chu: “…”
Anh bỗng dưng im bặt, cúi đầu, như thể chẳng còn đủ dũng khí để nhìn tôi.
Là vì xấu hổ hay vì lúng túng đây?
Tôi không hiểu rõ Giang Yến Chu của tuổi 18, và với anh lúc này, tôi đích thực là người xa lạ.
Vừa bước ra khỏi phòng bệnh chưa được mấy bước, đã nghe tiếng anh vang lên từ trong phòng:
“Ba, ba nói người con vừa trúng tiếng sét ái tình, thật sự là… vợ con sao?”
Giọng ba Giang không chút cảm xúc: “Không, là vợ cũ tương lai của con.”