Gặp Lại Anh Ở Tuổi 18

Chương 5



5.

Cuộc sống sau khi kết hôn vốn khá ngọt ngào, cho đến khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Giang Yến Chu đi loanh quanh trong căn nhà chúng tôi từng sống chung.

Anh mất trí nhớ, thậm chí không nhận ra kết cấu hay cách bài trí nơi đây.

Cuộc hôn nhân mới chỉ kéo dài nửa năm, một số đồ trang trí cho ngày cưới vẫn còn được giữ lại.

Anh nhìn chằm chằm vào chữ “Hỉ” màu đỏ 3D dán trên tường, trầm ngâm suy nghĩ.

“Xấu thật đấy.” Anh buột miệng.

Vừa dứt lời, như sực nhớ ra tôi đang đứng bên cạnh, anh quay đầu liếc nhìn tôi.

Tôi mặt không biểu cảm: “Là anh nhất quyết đòi dán đấy.”

Trước khi cưới, Giang Yến Chu cứ khăng khăng đòi treo chữ “Hỉ” to, đỏ rực này trong căn nhà trang trí theo phong cách cổ điển.

Hồi đó không chỉ có cái này, nhưng sau khi kết hôn hầu hết đều được gỡ bỏ, chỉ còn chữ “Hỉ” này còn lại.

Giang Yến Chu im lặng.

Anh nhìn tôi, lại nhìn lên tường, như đang nghi ngờ gu thẩm mỹ của chính mình.

“Em…” Anh ngắc ngứ hai giây, rồi cuối cùng mới hỏi đúng trọng tâm, “Em tên gì? Còn… chúng ta thật sự đã kết hôn rồi sao?”

Tôi không biết giờ anh nhìn nhận thế nào về cuộc hôn nhân này, hoặc về tôi – người vợ hợp pháp trên giấy tờ.

Dù tôi biết chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, cũng biết ký ức của anh rất có khả năng sẽ quay trở lại, nhưng ánh mắt xa lạ của người từng nằm cạnh mình mỗi đêm, vẫn khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Tôi đi vào phòng ngủ chính, lấy từ ngăn kéo ra hai cuốn sổ đỏ rồi đưa cho anh:

“Đây là giấy đăng ký kết hôn của chúng ta. Em tên là Lục Dư Sanh.”

Giang Yến Chu lật xem hai cuốn giấy hôn thú, ánh mắt đầy tò mò.

Tôi không biết trong đầu anh đang nghĩ gì, chỉ thấy anh cúi xuống nhìn nội dung trong giấy một lúc, sau đó lại ngẩng đầu nhìn tôi.

Với Giang Yến Chu – người chỉ nhớ đến năm 18 tuổi – thân phận “người đã có vợ” này vẫn còn quá xa lạ.

Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.

Là người giúp việc do ba Giang sắp xếp, đến phụ trách bữa ăn trong thời gian này của anh.

Bà vừa vào nhà đã tất bật trong bếp, chẳng mấy chốc đã chuẩn bị xong bữa tối.

Tôi và Giang Yến Chu lặng lẽ ăn xong bữa cơm.

Ăn xong, anh cũng không ngồi yên, lại đi lòng vòng khắp nơi, cho đến khi đứng lại trước cửa phòng ngủ chính một hồi lâu.

“Anh có thể vào xem không?” Anh hỏi.

“Tất nhiên, đây cũng là phòng của anh mà.”

Thế là Giang Yến Chu – với đầu óc trống rỗng về cuộc sống sau hôn nhân – từ tốn bước vào căn phòng mà anh từng chung sống.

Vừa bước vào, anh lập tức đứng khựng lại, quay đầu nhìn tôi, trong giọng nói mang theo vẻ khó tin:

“Giờ anh… ngủ trên giường trải ga màu hồng, đắp chăn hồng luôn à?”

“Sao vậy?” Tôi nhìn anh. “Hồi trước thấy anh dùng cũng bình thường mà, hoa nhí anh cũng chẳng có ý kiến.”

Có lẽ cậu trai 18 tuổi này vẫn chưa hiểu ra, sau khi kết hôn, đàn ông vốn dĩ chẳng có quyền chọn lựa bộ ga giường mình nằm.

Tôi không biết Giang Yến Chu ở tuổi 18 là người thế nào, nhưng hiện tại nhìn vẻ mặt và hành động của anh, rõ ràng có phần phóng khoáng và tự tin, trông như một cậu trai “cool ngầu”.

Thế mà bây giờ lại đứng đó nhìn bộ chăn ga màu hồng, trông đầy mâu thuẫn.

“Làm sao? ‘Cool boy’ không thể dùng chăn hồng hả?”

Tôi buông một câu rồi nói tiếp:

“Anh cứ ở đây trước, em đi tắm. Tắm xong sẽ giúp anh thay thuốc.”

Tôi không hề biết, sau khi tôi bước vào phòng tắm, người đàn ông kia bắt đầu trở nên bồn chồn không yên.

Nhưng tôi thực sự quá mệt rồi.

Từ lúc biết chuyện Giang Yến Chu xảy ra tai nạn cho đến lúc anh xuất viện, tinh thần tôi luôn căng như dây đàn.

Giờ tôi chỉ muốn tắm rửa rồi đi ngủ một giấc thật ngon.

Tắm xong, tôi mặc bộ đồ ngủ rồi đẩy cửa phòng tắm bước ra.

Vừa ra đã thấy Giang Yến Chu đang vội vã đẩy lại ngăn kéo tủ đầu giường.

Dù chỉ là cái bóng lưng, tôi vẫn có thể nhận ra rõ ràng sự hoảng hốt trong hành động của anh.

Tôi khẽ nhướng mày.

Đúng là trong tủ đầu giường có chút… nhạy cảm.

Trước đây Giang Yến Chu từng “ôm về” một thùng bao cao su, xếp đầy đủ, gọn gàng vào hai ngăn kéo.

Còn bên kia, còn để thêm vài món đồ chơi nhỏ.

Dù trí nhớ chỉ dừng ở năm 18 tuổi, thì cũng không phải trẻ con nữa rồi.

Giang Yến Chu quay đầu nhìn tôi.

Tôi mặc đồ ngủ rất bình thường, chỉ là một bộ pijama chấm bi màu đen.

Tôi vừa định bước tới thì Giang Yến Chu đột nhiên lùi lại, hai tay che mặt, lắp bắp nói:

“Em… em đừng lại gần…”

Anh ngồi phịch xuống ghế sofa cạnh cửa sổ sát đất, hai tay vẫn che kín mặt, trông như sắp… chín tới nơi.