Gặp Lại Chàng Ở Kiếp Thứ Chín

Chương 11



Đêm khuya tĩnh lặng, bất chợt có tiếng gõ cửa ầm ầm vang lên.

Ta run run ra mở—là Cẩn Tu, gió bụi đầy người, mệt mỏi đứng đó như một du hồn.

Trong tay hắn là bức họa thần nữ mà ta đã giấu đi, ánh mắt như muốn khắc ghi từng tấc da thịt của ta vào xương tủy.

“Mẫu hậu không phải muốn quyến rũ trẫm sao? Sao thế? Nhàm chán rồi à?”

Ta uể oải dựa vào khung cửa, thực chất là cố đứng vững:

“Lúc trước bị nhốt trong cung, đâu có thấy được thiên hạ rộng lớn có bao nhiêu nam tử tuấn tú, nên mới ngu muội nhất thời. Bây giờ kiến thức tăng cao, đã thông suốt rồi.”

Trong đôi mắt lạnh lùng kia bỗng như có trăm ngàn đóa hoa nở rộ. Hắn kéo ta vào lòng, ôm chặt như sợ ta tan vào hư không:

“Thiên đạo gì chứ, trẫm chỉ biết: ngươi sống, ta sống. Ngươi chết, ta theo ngươi. Nếu thiên đạo giữ được trẫm, thì nhất định cũng phải giữ được ngươi!”

Ta không kịp phản ứng, bị hắn ôm đến ngất lịm. Tỉnh lại, phát hiện miệng mình có gì đó. Vừa định phun ra, đã trôi xuống cổ họng.

Cẩn Tu hốt hoảng lau m.á.u nơi khóe miệng ta, ánh mắt như chó con bị bỏ rơi.

“Ngươi cho ta ăn cái gì?” Sao sinh lực trong ta lại bắt đầu dâng lên?

Ta nâng tay lên, không thể tin được mà đặt lên bụng, đứa nhỏ trong bụng như cảm nhận được, vẫy vùng đầy hăng hái, như đang reo vui với ta. Hắn nắm lấy tay ta, giọng trầm thấp mà khoe khoang như đứa trẻ đòi kẹo:

“Linh đan diệu dược đó. Trẫm vất vả lắm mới kiếm được, mẫu hậu định thưởng cho trẫm cái gì đây?”

Trên đời này có loại linh đan nào có thể qua mặt được Thiên Đạo, ngăn được thần kiếp sao? Ta nhướng mày, hoài nghi nhìn hắn.

Cẩn Tu cắn răng, không nói gì.

Tháng sau đó, hắn bỗng hóa thân thành bản sao Linh Quân kiếp trước, giặt đồ, nấu cơm, gọt hoa quả, chải tóc kẻ mày, tô son cho ta, chu đáo đến mức khiến tiên nhân cũng phải nghiêng mũ cúi đầu.

Ta nhìn mà run rẩy, hỏi hắn: “Giang sơn của ngươi thì sao?”

Hắn vừa chẻ củi vừa đáp tỉnh bơ: “Tặng người.”

Ta suýt cắn phải lưỡi: “Tặng… tặng người?! Giang sơn cũng có thể tặng?!”

Ta còn chưa kịp truy hỏi tặng ai, tặng kiểu gì, hắn đã ngậm miệng như trai ngậm ngọc.

Nhưng dẫu cho hắn không làm gì, thần kiếp vẫn đến đúng hẹn như cái lịch hẹn của tử thần.

Lạ thay, thần kiếp giáng xuống, mà ta lại chẳng bị đánh bay?

Sấm sét tím to như long quyển lượn vòng trên đỉnh đầu, rối rắm như đang phân vân... không biết đánh ai?

Cẩn Tu ôm chặt lấy ta, cười nhếch môi khiêu khích.

Ta lập tức hiểu ra, như có sét đánh trong đầu: “Ngươi đã chia thần cách cho ta?”

Đúng vậy! Ta vốn là thần, nên thần kiếp giờ không biết nên đánh ai!

Nhưng… Cẩn Tu đã mất một nửa thần cách!

Hắn không còn là thượng thần oai phong lẫm liệt, vô địch thiên hạ nữa rồi.

Giờ hắn thực sự chỉ còn là... một bán thần!

“Chỉ là thần cách thôi mà”, Cẩn Tu che mắt ta, hôn nhẹ lên trán ta, môi khẽ cười, “mất rồi thì tu lại. Nhưng mất nàng – giọt sương của ta – thì thần cách giữ làm gì?”

Sấm sét sau lưng cuối cùng cũng ra quyết định – đánh cả hai!

Thần kiếp của thượng thần, đánh hai bán thần – chẳng thèm chờ đủ chín mươi chín đạo, mới ba đạo giáng xuống, ta với hắn đã ngã lăn lóc thành chồng bánh chẻo.

Cẩn Tu rên một tiếng, vẫn không quên che mắt ta, gắng gượng nói: “Đứa nhỏ… ta đặt tên nó là Cẩn Nguyên, rất giống nàng.”

Khóe mắt ta cay xè, nước mắt lã chã rơi xuống.

Sấm sét giáng thêm hai phát nữa, tay hắn rũ xuống, run rẩy: “Nàng nói thần vô tâm... nhưng tình căn của ta đã mọc rễ sâu như cây cổ thụ rồi.”

Nếu có thể, ta thà rằng mình vô tình vô phế như trước, ít ra… sẽ không yêu hắn sâu như thế này…

Ta ôm lấy hắn, m.á.u từ n.g.ự.c hắn chảy ra ướt sũng tay ta, khóc đến nghẹn ngào: “Ngươi tuấn mỹ thế này, ta không thích ngươi mới là lạ! Nếu ngươi xấu đi chút nữa, có khi ta đã chẳng khổ đến thế!”

Thấy thần kiếp càng lúc càng mạnh, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, chuẩn bị cùng nhau hồn tiêu phách tán.

Thì một tiếng hét ngông cuồng vang dội trời cao:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thiên Đạo lão nhi! Còn đánh nữa! Đừng trách ta dẫn mười vạn ma binh diệt sạch tam giới!”

Ta: “…”

Ai vậy trời? Mạnh miệng vậy?

Ta ngẩng đầu nhìn, thấy một con rồng nhỏ trong suốt như giọt sương, trên cổ đeo yếm đỏ, đang thong thả… ăn sấm sét!

Sét giáng tới đâu, nó… ợ một cái tới đó.

Ta trợn mắt: “Đây… chẳng phải là… Cẩn Nguyên?!”

Cẩn Tu lau m.á.u trên mặt ta, cười như trộm được bảo vật: “Nó là Ma Chủ đời mới.”

Ta ngã ngửa.

Nguyệt Lão ơi! Ta có tiền đồ rồi! Con trai ta thành Ma Chủ rồi đó!

Chưa kịp đắc ý ba giây, ta bỗng níu áo Cẩn Tu, mặt nghiêm trọng: “Ngươi… sẽ không g.i.ế.c con ta chứ?”

Tương lai hắn tu lại thần cách, chẳng phải là địch thủ duy nhất ngang hàng Ma Chủ hay sao?

Cẩn Tu sờ đầu ta, cười cưng chiều: “Ta giờ là bán thần, chịu không nổi cái thằng nhóc này đâu.”

Cẩn Nguyên vẫn lượn lờ trong tầng mây, mắng chửi như hát rap:

“Con chó Thiên lão tử…! Trời đánh lão thiên gia!”

Ta nghe mà trợn tròn mắt.

Nó học ở đâu ra mấy thứ này vậy?

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Cẩn Tu vội giơ tay thanh minh: “Không phải ta dạy! Nó tự học! Nhịn lâu quá, nên… nói hơi nhiều một chút.”

Cuối cùng, trước sự hỗn láo của Cẩn Nguyên, Thiên Đạo nghẹn họng, thần kiếp tức tối tan biến.

Vậy là chúng ta, trở thành hai bán thần đầu tiên trong lịch sử, nhờ con trai độ kiếp thành công.

Trở về tiên giới, Cẩn Tu nói muốn tổ chức đại hôn cho ta trước khi thần thai hạ sinh.

Ta bỗng nhớ tới cái tên trên tam sinh thạch, trong lòng bất an.

Cẩn Nguyên lúc này đã hóa lại hình dáng trẻ con, đeo yếm đỏ, gặm đào tiên đến chảy ròng ròng nước miếng, vừa nhồm nhoàm vừa an ủi ta:

“Mẫu thân yên tâm, con nhổ cây vô tử rồi.”

“Tam sinh thạch thôi mà, lát nữa con chẻ nó luôn!”

Ta: “...Cái gì? Cây vô tử là con nhổ?!”

Mắt nó đảo tròn như bánh xe, cười hì hì: “Phụ thân đại nhân sai con làm đó! Muốn tính sổ thì tìm phụ thân nha!”

Hắn thế mà dám để con trai đi nhổ cây vô tử?!

Ta kinh hãi nghĩ đến cảnh Nguyệt Lão vì chuyện này mà phải bán sạch gia sản, lập tức kéo con chạy trốn:

“Con trai ngoan, chúng ta đi lánh nạn, gia sản nhà ta ít, không đền nổi cái cây đó đâu!”

Cẩn Nguyên bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhăn như trái mận khô.

Ta và nó thu dọn đồ đạc, nhân lúc hóa đơn còn chưa tới cửa, vội vã chuồn đi.

Vậy là ta trở thành bán thần đầu tiên trong tam giới dẫn con bỏ trốn vì không đủ tiền đền đạo cụ tiên giới.

Khi Cẩn Tu tìm thấy hai mẫu tử, ta và Cẩn Nguyên đang hân hoan nướng một con heo rừng to tướng.

Ta gắp miếng thịt, cười hớn hở: “Phụ thân con trước kia cũng từng biến thành heo, nhưng mà… đẹp hơn con này. Là con heo đẹp nhất ta từng thấy!”

Cẩn Nguyên tò mò hỏi: “Vậy mẫu thân có ăn phụ thân không?”

Ta cốc đầu nó một cái: “Đồ ngốc! Vậy con heo này con ăn không? Thịt tới miệng rồi, không ăn thì để phí à?”

Cẩn Nguyên hít hít cái mũi: “Ăn! Con muốn ăn heo sữa nướng!”

Sau lưng vang lên tiếng nghiến răng ken két: “Có muốn ta nướng luôn cả hai người hay không?!”

<Hoàn>


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com