"Ta đã thỉnh cầu phụ hoàng xuất chinh Lĩnh Nam, ba ngày sau sẽ lên đường. Ngươi cải trang theo ta, lập công lao chiến thắng cho ta, ta sẽ trả cô nương đó cho ngươi."
Tần Hoài Sơn đương nhiên đồng ý. Trước tiên chàng dâng tấu xin cáo bệnh về nhà tĩnh dưỡng, sau đó thay đổi trang phục, cùng Kỳ Tư nhân đêm tối ra khỏi cửa, theo Tần Chiêu Vũ đến Lĩnh Nam.
Trận chiến này là cơ hội cuối cùng của Tần Hoài Sơn, ngay từ đầu chàng đã dốc hết sức mình, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cục diện bế tắc này.
Tần Chiêu Vũ chỉ cho chàng năm ngàn người, bảo chàng đi đối đầu với hai vạn quân địch, "Không phải ngươi là 'chiến thần' sao? Hôm nay để huynh trưởng ta mở rộng tầm mắt xem sao."
Vạn dặm cát vàng, khói lửa không thấy điểm cuối, từng đợt quân địch xông lên, chàng máy móc vung đại đao, nhưng làm thế nào cũng không thể g.i.ế.c hết. Những vết thương trên người m.á.u chảy đã tê dại, không còn cảm thấy đau nữa.
Tần Chiêu Vũ vừa thấy chàng hơi lộ vẻ thất thế, liền ra lệnh cho người áp giải Chung Tịch lên thành lầu. Chàng chỉ nhìn một cái, mắt liền trợn trừng.
Cô nương từng linh động ấy, giờ đây mang đầy thương tích, yếu ớt như một bông tuyết, dường như có thể tan chảy bất cứ lúc nào, không còn chút sức sống nào trong ký ức của chàng.
Giữa tiếng c.h.é.m g.i.ế.c long trời lở đất, thời gian như được kéo dài vô hạn, khi chàng không biết mình bị c.h.é.m nhát thứ mấy, chợt nghe thấy tiếng của Chung Tịch.
"Tần Hoài Sơn, chàng đã làm đủ rồi, hãy từ bỏ đi! Hãy quên ta đi, rồi sống thật tốt. Chỉ cần ý chí không lay chuyển, chàng mãi mãi là anh hùng của thế gian này!"
Chàng vung đao đỡ lấy quân địch đang quấn lấy, quay đầu lại, vừa vặn thấy Chung Tịch nhảy xuống từ tường thành, nặng nề đập xuống đất, bụi bay mù mịt.
Có một khoảnh khắc ngắn ngủi, trong đầu và trước mắt chàng đều trống rỗng, cho đến khi cơn đau dữ dội từ đầu gối truyền đến, hai chân chàng bị tướng địch dùng trường thương c.h.é.m nát đầu gối.
Tần Chiêu Vũ thấy chàng bị trọng thương, mục đích đã đạt được, lại thật sự sợ không thể ăn nói với phụ hoàng, cuối cùng vẫn ra tay cứu chàng.
Trận chiến đó cuối cùng đã thắng, Tần Chiêu Vũ tỏa sáng ngời ngời, Tần Hoài Sơn lại trở thành một kẻ tàn phế, hoàn toàn không còn duyên với ngôi trữ quân.
Hoàng đế cũng cảm thấy đau buồn, khi hạ chiếu phong Tần Chiêu Vũ làm thái tử, tiện thể phong Tần Hoài Sơn làm Hoài Vương, ban đất phong Tuy Ninh, lệnh chàng quản lý công việc muối của triều đình.
Đó là một chức vụ béo bở, ít nhiều mang ý nghĩa bù đắp, cũng coi như là để chàng ăn bám thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đến nay đã sáu năm rồi, tiên đế băng hà hai năm trước, Tần Chiêu Vũ đã lên ngôi hoàng đế.
...
Khi Tần Hoài Sơn kể những điều này, vẫn luôn rất bình tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng nhàn nhạt, dường như những nỗi đau thấu tim gan ấy đã chôn sâu vào cát bụi biên cương, không còn dấu vết.
Thiên Thanh
Ta nằm bò bên giường nghe mà lòng đầy bi thương, tim đau từng cơn, đứng dậy đỡ chàng xoay người, "Vương gia ngủ một lát đi."
"Không được, trời sáng e rằng sẽ có chỉ dụ đến, ta phải đợi."
Ta gật đầu, đi đến bàn rót trà cho chàng. Lò than nhỏ cháy suốt đêm, chỉ còn lại một màu tro trắng.
"A Tịch..."
Tần Hoài Sơn gọi tên ta từ phía sau, nhẹ như tiếng nói mê, cũng không biết rốt cuộc là đang gọi ai.
Ta khẽ dừng lại, bưng chén trà trở về, từ từ đỡ chàng dậy, đưa đến môi chàng cho chàng uống nước.
"Ta và nàng ấy rất giống nhau sao?"
Chàng đưa tay khẽ chạm vào mặt ta, "Trừ nốt ruồi giữa trán này ra, không giống chút nào cả."
"Vậy vì sao Vương gia…?"
"Không vì sao cả... Mặc dù quãng đời còn lại chắc chắn khó khăn, nhưng ít nhất ta vẫn muốn được vui vẻ một chút."
Lồng n.g.ự.c ta không kiềm chế được sự chua xót, không rõ là đau lòng hay rung động.
Nhưng điều duy nhất ta có thể chắc chắn là, ta muốn chàng vui vẻ, dù chỉ một chút thôi.