Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời

Chương 19



20

Cố Bắc Huyền đứng trước mặt ba mẹ tôi, không nói một lời dư thừa, lập tức cúi người một góc chín mươi độ.

Giọng anh vô cùng nghiêm túc và chân thành:



“Chú, cháu xin lỗi.

Trước đây là cháu quá hồ đồ, tự ý suy đoán, hiểu lầm mối quan hệ giữa chú và Hân Hân.”



Cả nhà tôi ba người liếc nhìn nhau, đều hơi bất ngờ trước cú “cúi đầu nhận lỗi” này.

Tôi hơi nhướn mày nhìn anh, không ngờ luôn.

Anh chọn cách giải quyết đơn giản đến vậy ư?

Thật thà, trực tiếp, không màu mè gì hết.



Cố Bắc Huyền ngẩng đầu, mắt vẫn rất kiên định:



“Cháu đã nghĩ đến rất nhiều cách để lấy lòng chú thím, hoặc biện minh cho bản thân, nhưng cuối cùng, cháu nhận ra—điều đầu tiên cháu cần làm là thừa nhận mình sai.”

“Cháu không nên vì hiểu lầm mà nghi ngờ Hân Hân, nói ra những lời tổn thương đến người khác như vậy.”



“Dù xuất phát điểm là vì lo lắng, ghen tuông, hay bất cứ lý do gì .... đã sai, thì là sai.

Cháu xin lỗi chú thím. Cũng xin lỗi Hân Hân.

Mong mọi người tha thứ cho cháu vì đã tự cao và nóng nảy.”



Ba tôi nghe xong thì phì cười.

Ông cười rất thoải mái, không giấu nổi sự vui vẻ:



“Cậu nhóc, chú không ngờ cháu lại thẳng thắn như vậy.

Nói vậy rồi thì chú còn trách làm sao được nữa?”



Nghe tới đây, ánh mắt Cố Bắc Huyền lóe lên sự mừng rỡ, nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh, quay sang nhìn tôi:



“Hân Hân, anh xin lỗi.”



Tôi nhướng mày, lắc đầu cười:



“Thôi nào, ba em còn không giận, thì em cũng không thù dai đến vậy.

Với lại nói thật, em cũng có lỗi, ai kêu lúc trước em giấu chuyện nhà có tiền làm gì, để anh tưởng em với ba em là.......”



“Không.” Anh lắc đầu, rất nghiêm túc.



“Anh phải xin lỗi em.

Vì trước kia anh quá trẻ con, gặp chuyện thì chỉ biết tranh cãi, chẳng hề nghĩ đến cảm xúc của em.”



“Lúc em mang thai rồi một mình rời đi.

Anh thậm chí còn không nhận ra mình đã sai chỗ nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Giọng anh bỗng dịu lại, ánh mắt rơi trên tôi ấm áp đến lạ thường:



“Em chắc đã rất vất vả, đúng không?

Một mình sinh và nuôi Thẩm Lăng.

Anh chưa từng làm tròn trách nhiệm người cha, khiến em thiệt thòi như vậy.

Anh xin lỗi.”



Tôi không ngờ anh lại nói đến chuyện này trước mặt ba mẹ.

Bỗng nhiên nghẹn lại.



Cố Bắc Huyền bước tới hai bước, dịu dàng ôm lấy tôi.

Anh nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi:



“Thật ra mấy hôm trước anh không hề đi công tác.

Anh về nhà cũ của mẹ.”



“Bà mấy năm nay tuy không khỏe, nhưng vẫn luôn dõi theo anh.

Bà biết anh không quên được em nên cuối cùng bà cũng đã chấp nhận rồi.”



“Bà không dám gặp em vì bà vẫn còn áy náy, nhưng nhờ anh mang cái này tới.”



📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Anh lấy từ túi ra một chiếc hộp nhỏ.

Bên trong là một chiếc vòng tay ngọc.



Tôi sững người:



“Đây là…?”



Anh mỉm cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng:



“Đây là vật gia truyền quý nhất nhà anh.

Là vòng tay mà mỗi đời mẹ chồng sẽ truyền lại cho con dâu.”



Anh cẩn thận đeo vòng cho tôi, vừa đeo vừa nói:



“Bà đưa vòng này cho em, tức là bà đã đồng ý.

Nhưng em không cần áp lực, nếu chưa muốn gặp bà, bà cũng không làm phiền đâu.”



Tôi cúi đầu nhìn chiếc vòng, cảm thấy cả người như chìm trong một cảm giác không thể gọi tên:

Ấm áp, kinh ngạc, cảm động, và nhẹ nhõm.

Không ngờ anh đã âm thầm chuẩn bị nhiều đến vậy.

Mà điều bất ngờ hơn.... vẫn còn đang chờ tôi ở phía sau. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com