Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời

Chương 3



4

Mà nói đi cũng phải nói lại…

Câu đó của Cố Bắc Huyền, dù khó nghe thật, tuy nói không sai nhưng mà… cũng không hoàn toàn đúng.



Ông chú mà anh đang tưởng là “sugar daddy” kia—thật sự đủ tuổi làm ông của Đại Bảo.

Ờ thì, chính là ba tôi đấy.

Lần này, tôi thực sự cân nhắc có nên giải thích cho rõ không.

Dù gì cũng là để cứu vớt một chút danh tiếng còn sót lại cho ba tôi.



Tôi chưa kịp mở miệng thì người ta đã không cho cơ hội.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Cố Bắc Huyền đứng đó, mắt liên tục liếc về phía phòng Đại Bảo, ánh nhìn rõ ràng là cố kìm nén.



Từ lúc thằng bé xuất hiện, tôi đã thấy anh ta như có lò xo trong lòng.

Rồi cuối cùng không nói một lời nào, chỉ lườm tôi một cái đầy tức giận rồi quay lưng bỏ đi.



Tôi mặt không cảm xúc nhìn anh ta kéo cửa căn hộ đối diện mở ra.

Cánh cửa gỗ bị anh đóng mạnh đến mức như muốn tuyên bố cả chung cư biết có người đang cáu.

Tôi còn cảm giác tường nhà tôi rung lên một cái.



Mọi thứ dần trở lại yên tĩnh.

Tôi nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng chặt kia, trong lòng dâng lên chút cảm giác khó tả.

Cuộc gặp lại này quả thực không nằm trong kế hoạch.



Bốn năm trước, chúng tôi chia tay không một chút dây dưa.

Tôi nói chia là chia.

Anh ta cũng không níu kéo, ngày hôm sau là bay luôn ra nước ngoài, biến mất không một lời.



Tôi nuôi con một mình suốt bốn năm, chưa từng nghĩ sẽ có ngày dây dưa lại với Cố Bắc Huyền.

Huống hồ, năm đó là tôi chia tay.

Một người kiêu ngạo như anh ta, tôi cứ nghĩ đời này chắc sẽ chẳng thèm nhìn lại tôi nữa.



Bốn năm qua, tôi đổi hết mọi cách liên lạc.

Không tìm anh, không hỏi han, thậm chí tên anh tôi còn hạn chế đọc thấy.



Vậy mà cuối cùng...

Trùng hợp đến mức anh ta lại thành hàng xóm sát vách của tôi.



Lần gặp lại này, tôi không chỉ thấy anh ta thay đổi, mà còn không biết nên xử lý mối quan hệ “ngẩng đầu thấy – cúi đầu cũng thấy” này ra sao.



Hơn nữa, căn hộ ở khu này, giá đâu có mềm.

Anh ta làm gì suốt mấy năm qua mà giàu dữ vậy?

Tôi 1 bụng đầy trăn trở.



Tối đó, sau khi dỗ xong Đại Bảo ngủ, tôi vẫn không nhịn được, mò lên mạng tra thử.

Mới gõ vài chữ, tôi lập tức bị một đống tin tức đè bẹp.



Tên anh ta—Cố Bắc Huyền—gắn liền với Bắc Âm Biotech, công ty công nghệ sinh học đang nổi đình nổi đám dạo gần đây.

Không những là sáng lập, mà còn là người điều hành chính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Tôi sững người.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh Cố Bắc Huyền—người từng là học bá kiểu mẫu, ngồi đâu là được giáo sư lôi về phòng thí nghiệm, lại bỏ nghiên cứu để khởi nghiệp.



Hồi đại học, giáo viên tranh nhau nhận anh về nhóm.

Hiệu trưởng còn từng nói: “Cố Bắc Huyền sinh ra là để cống hiến cho nhân loại.”

Tôi cũng từng nghĩ anh sẽ mãi gắn bó với phòng lab, mãi mãi là ngôi sao sáng của ngành sinh học.



Ai ngờ…



Tôi tắt máy tính, định đi ngủ cho yên đầu.

Ai dè… ting ting ting ting—WeChat hiện thông báo có người muốn kết bạn.

Mở lên nhìn.

Ba chữ to đùng không thèm ghi chú: Cố Bắc Huyền.



Tôi đơ mất vài giây.

Không hiểu anh ta moi ở đâu ra được WeChat của tôi.

Chẳng nghĩ ngợi gì, tôi bấm từ chối cái cạch.

Tưởng là xong.

Nhưng không.



Chưa đến 3 giây sau, noti dội về như mưa rào.

Anh ta spam tới mấy chục lời mời kết bạn.

Tôi bị dồn tới phát cáu, gằn tay bấm “đồng ý”, chuẩn bị cho anh ta một trận.

Tôi chưa kịp gõ gì thì ting!

Tin nhắn đầu tiên của anh ta đã bay tới.



Là một bức ảnh.

Góc chụp gọn gàng, sáng sủa.

Trên bàn là một mâm cơm: ba món mặn một món canh.

Trình bày đẹp mắt.

Nhìn qua thật sự có vẻ ăn được.



Tôi: “…”



Cái gì đây?

Anh ta spam tôi điên cuồng, chỉ để khoe là mình biết nấu ăn rồi à?!

Bốn năm không gặp, tôi không ngờ người này...

IQ lùi lại gần bằng con tôi ba tuổi.



Tôi chẳng biết nói gì, chỉ gửi lại một chuỗi “?????”.

Tin chưa kịp gửi xong thì bùm—trên màn hình hiện lên một cái chấm than đỏ to đùng:

“Tin nhắn không gửi được, bạn không còn trong danh sách bạn bè của người này.”



Tôi: “.....”



Tôi rút lại lời vừa rồi.

IQ anh ta còn không bằng con tôi ba tuổi. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com