Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời

Chương 9



10

Tuy tối hôm đó tôi và Cố Bắc Huyền coi như kẻ về người đóng cửa sầm, nhưng trước khi ngủ, tôi lại nhận được tin nhắn “chúc ngủ ngon” từ anh ta trên WeChat.

Tôi nhướng mày — không biết anh ta đã lặng lẽ gỡ chặn tôi từ khi nào.

Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn không trả lời.



...



Sau đó, việc hợp tác với Bắc Âm tiến triển rất thuận lợi.

Mà điều kỳ lạ hơn là Cố Bắc Huyền cũng bắt đầu thay đổi chiến lược tiếp cận tôi.



Cụ thể là anh ta chuyển mục tiêu sang tấn công Đại Bảo.



Sáng nào tôi đưa con đi học, anh ta cũng "tình cờ" xuất hiện đúng lúc.

Trên tay luôn cầm một túi nhỏ đầy đủ: bánh không chất bảo quản, sữa hạt organic, thậm chí có hôm còn có bánh cá Nhật Bản thủ công.



📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Lần đầu tiên anh ta gặp hai mẹ con tôi trên đường đi học, tôi không đi xe.

Lý do đơn giản là tôi lái xe dở, sáng nào cũng kẹt xe, sợ trễ học.

Không biết Cố Bắc Huyền lại tự biên ra kịch bản gì, mà từ hôm đó về sau sáng nào anh ta cũng kiên trì đưa đón hai mẹ con như thể đã ký hợp đồng trọn gói.



Ban đầu tôi cứng rắn từ chối. Nhưng mà... đúng là huyết thống khó lý giải.

Đại Bảo rõ ràng rất có cảm tình với anh ta. Còn Cố Bắc Huyền thì chơi quá mưu.

Anh ta căn bản không định thuyết phục tôi, thay vào đó, quỳ xuống nói chuyện với con tôi trước.



Không biết anh ta dùng thủ đoạn gì mà chỉ sau ba câu ngắn gọn, con tôi đã tươi cười tự nguyện trèo lên xe.

Tôi đứng bên cạnh, nhìn thằng bé ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau, tay còn ôm bịch bánh mè đen.

Mặt không cảm xúc đứng bên cửa phụ... tôi thở ra một hơi dài.

Chắc phải tổ chức lại lớp học "Phân biệt người lạ" cho Đại Bảo quá.



Thế là cứ thế, suốt một tháng trời, Cố Bắc Huyền sáng nào cũng lái xe đến đón, đường đi trò chuyện với Đại Bảo như bạn thân...

Thậm chí hai người còn có mật hiệu riêng.



Tôi từ trạng thái kháng cự -> cảnh giác -> thở dài -> mặc kệ -> từ bỏ.

Cả quá trình ấy thà đừng nhắc đến.



Sáng hôm đó, sau khi anh ta đưa Đại Bảo vào lớp, trên đường chở tôi tới công ty, anh ta bỗng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Thẩm Lăng ngoan ghê.”



(À đúng, Thẩm Lăng là tên thật của Đại Bảo.

Cố Bắc Huyền đã điều tra đầy đủ — từ tên con, đến việc tôi chưa hề kết hôn.)



Đứa con tôi yêu quý ấy, không chút do dự nào đã tự tay bán đứng mẹ mình trong ba câu chuyện phiếm.

Tôi đã hết sức cam chịu.

Nghe anh ta khen con, tôi còn kiêu hãnh ngẩng đầu:



“Dĩ nhiên, anh nhìn xem đó là con trai ai!”



Nghe xong, Cố Bắc Huyền im lặng mất vài giây.

Rồi anh ta buột miệng nói một câu:

“Thẩm Lăng nhìn cũng giống ông ấy ghê.”



Tôi giật mình.

“Ông ấy” = ba tôi.

Đương nhiên là giống rồi.

Con tôi là điển hình của "cách một đời, giống ông ngoại."



Nhưng rồi anh ta lại tiếp:

“Chỉ có đôi mắt là không giống.

Mắt của Thẩm Lăng đẹp hơn mắt ông ấy nhiều.”



Tôi: “…”



Không phải mắt anh có vấn đề.

Là não anh đang cố gắng tìm lý do sai.



Sao lại không ai nhận ra tôi và ba tôi giống nhau rõ rành rành?

Mắt mũi từng đường nét đều in sẵn dấu nhà họ Thẩm mà?!



Tôi quay sang nhìn anh ta, ánh mắt rất phức tạp.

Lòng nghĩ:

Để xem anh còn mò được xa tới đâu, trước khi tự mình vạch trần cú hiểu lầm thế kỷ này. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com