Chương 128: Hai Nữ Thần Quấn Lấy Tôi (5 Cảnh)
Vương Thần Hi tối qua cứ chờ đợi trong game, mắt không rời khỏi tin nhắn bạn bè, mong chờ Diệp Tiểu Phi sẽ thêm cô vào danh sách bạn bè. Thế nhưng đã hơn hai giờ sáng rồi, hắn vẫn không có động tĩnh gì.
Vương Thần Hi đeo tai nghe chơi game mà ngủ thiếp đi!
Tuy nhiên, nửa đêm cô vẫn tỉnh lại, phát hiện mình vẫn đang ở trong game, lúc này bên tai lại vang lên thông báo hệ thống first kill của Diệp Tiểu Phi và đồng đội.
Bị cho leo cây rồi!
Nếu không phải mình là thục nữ, nếu không phải mình kiềm chế, nếu không phải mình ngoan ngoãn, Vương Thần Hi đã lái chiếc Ferrari trực tiếp đến nhà hắn đập vỡ kính rồi.
Hạ Tuyết bên cạnh nghe cuộc nói chuyện của hai người, có cảm giác lạnh sống lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Mà này, Vương Thần Hi là cô gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa gia cảnh lại vô cùng giàu có, vừa mới chuyển trường đến, trong lớp có rất nhiều nam sinh đẹp trai, tại sao lại cứ phải quấn lấy Diệp Tiểu Phi chứ?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Diệp Tiểu Phi chắc chắn sẽ bị cô ấy dụ dỗ đi mất.
Làm sao đây? Có cách nào giữ chân Diệp Tiểu Phi không?
Hạ Tuyết suy nghĩ một lúc, quả thực không có cách nào, ngoài ngoại hình ra, dù sao mình căn bản không thể so sánh được với Vương Thần Hi.
Cách duy nhất là mình trở thành bạn gái của Diệp Tiểu Phi, giữ chặt hắn bên cạnh mình.
Nhưng hai ngày trước còn nói với Văn Tĩnh và Lý Viên Viên rằng Diệp Tiểu Phi không phải gu của mình, nếu đột nhiên nuốt lời thì quá mất mặt rồi.
Hơn nữa với tính cách của Hạ Tuyết, cô có chút kiêu ngạo, ngay cả khi trong lòng có chút thích Diệp Tiểu Phi, cô cũng không thể từ bỏ cái sự kiềm chế đó.
Càng nghĩ càng phiền muộn.
Vào học rồi.
Thầy giáo giảng cái gì, Hạ Tuyết lại không nghe lọt.
Tiết thứ ba, giáo viên chủ nhiệm thầy Vương lại gọi Diệp Tiểu Phi đến văn phòng.
"Thầy Vương, gọi em có chuyện gì ạ?"
"Chiều nay, có lãnh đạo Cục Thể Thao đến thị sát, trường học muốn tổ chức một trận bóng đá đối kháng, em lên sân."
"Thầy Vương, sao lại là em nữa? Nhị Cẩu Tử nó..."
"Diệp Tiểu Phi, kỹ thuật của em giỏi hơn Nhị Cẩu Tử nhiều, nhà trường tự mình quyết định. Cố gắng thể hiện tốt, nếu được lãnh đạo cấp trên đánh giá cao, em thậm chí có thể nhận được suất bảo lưu của trường."
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả, thầy đã cho em cơ hội tốt như vậy rồi, cố gắng thể hiện tốt." Thầy Vương vỗ vai hắn.
"Vâng." Diệp Tiểu Phi thở dài. Nói thật, hắn thực sự không muốn ra sân thi đấu chút nào.
"À phải rồi, lần này ra sân đá bóng cẩn thận một chút, đừng đá hỏng các bạn học khác nữa."
"Thưa thầy, em thực sự không cố ý."
"Ừm, thầy tin em."
Nói dối!
Đợi tan học buổi sáng, Diệp Tiểu Phi định đi ăn cơm, cánh tay lại bị Vương Thần Hi kéo lại.
"Ấy, Diệp Tiểu Phi đợi tôi với."
"Làm gì?"
"Đi ăn cơm cùng nhau."
"Được rồi, chúng ta có thể buông tay ra trước được không?" Nhìn xung quanh, ánh mắt của những nam sinh đó long lanh, không khí trong lớp có thể kết băng rồi.
"Ồ." Vương Thần Hi cũng cảm nhận được sự khác thường xung quanh, má hồng hào, buông tay ra.
Đúng lúc này, Hạ Tuyết đột nhiên đứng dậy. "Diệp Tiểu Phi, trưa nay chúng ta vẫn ăn cùng nhau đi, bàn về chuyện phụ bản tối nay."
Vương Thần Hi vừa mới buông tay, Diệp Tiểu Phi đã cảm thấy bên còn lại Hạ Tuyết đã vòng tay ôm lấy cánh tay hắn.
Đm! Cô làm gì vậy? Bình thường đâu có nhiệt tình như vậy?
Lúc này Hạ Tuyết đã dán sát người vào cánh tay hắn, do mặc áo ba lỗ cộc tay, nên cảm giác đó vô cùng thoải mái.
Không biết tại sao, hình như một bộ phận nào đó của Hạ Tuyết mấy ngày nay phát triển không ít, ít nhất là dán vào cánh tay đã có cảm giác rồi
Nhiệt độ trong lớp vẫn đang giảm thẳng đứng, Diệp Tiểu Phi đã cảm thấy ánh mắt của những nam sinh đó có thể giết người rồi.
"Ăn cơm thì được thôi, Hạ Tuyết em đây là..."
"Đi thôi." Hạ Tuyết kéo Diệp Tiểu Phi quay người đi, không quên liếc nhìn Vương Thần Hi một cái đầy khiêu khích.
Vương Thần Hi nhìn hai người, hoàn toàn sững sờ.
Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?
Chủ yếu bây giờ Diệp Tiểu Phi cũng đang trong trạng thái ngơ ngác, hắn cũng không ngờ Hạ Tuyết bây giờ như biến thành người khác vậy, nhiệt tình đến thế, sự nhiệt tình này khiến hắn có chút không quen, sẽ không có âm mưu gì chứ?
Diệp Tiểu Phi vốn định gạt tay Hạ Tuyết ra, nhưng bị cô ấy áp ngực ôm cánh tay thì quá thoải mái rồi, ngay cả một nam sinh bình thường cũng không thể từ chối, hơn nữa Diệp Tiểu Phi còn là trai tân.
Trái tim bé bỏng lại rung động rồi.
May mà Tôn Khải và Trương Hưng không có ở đây, nếu không hai người họ chắc chắn sẽ tức nổ tung.
Mặc dù vậy, Diệp Tiểu Phi đã thành công kéo hết hận thù của tất cả nam sinh, chắc chắn, tự động có hào quang khiêu khích.
Nhìn Hạ Tuyết kéo Diệp Tiểu Phi đi, Vương Thần Hi khẽ cắn môi, cũng đuổi theo. Hai tay ôm lấy cánh tay Diệp Tiểu Phi, "Tôi không có thẻ ăn, trưa nay ăn cùng nhau nhé."
Cảm nhận được sự mềm mại từ cánh tay còn lại, dáng đi của Diệp Tiểu Phi cũng nhẹ bẫng .
Cảm giác được hai mỹ nữ ôm ấp, sướng! Rất sướng! Cực kỳ sướng!
Hạ Tuyết nhìn Vương Thần Hi, còn Vương Thần Hi lúc này cũng nhìn Hạ Tuyết, bốn mắt giao nhau trong không trung, dường như có một tia chớp tím bay qua.
Cứ như vậy, Diệp Tiểu Phi bị hai mỹ nữ kéo ra khỏi lớp học, ra khỏi tòa nhà học, đi vào căng tin.
Tất cả nam sinh của trường cấp ba số Sáu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lũ lượt than thở, tiếng tan nát cõi lòng vang lên liên hồi.
Vốn dĩ Diệp Tiểu Phi hôm qua ở cùng Vương Thần Hi đã khiến tất cả mọi người ghen tị muốn chết rồi, nhưng bây giờ nữ thần duy nhất Hạ Tuyết cũng bị tên đó dụ dỗ đi mất, sự thật này làm sao có thể khiến người ta chấp nhận được.
"Trời ơi, Chúa ơi, Phật ơi, bất công! Quá bất công!"
"Đm, tên đó có gì tốt đâu? Đáng thương hai cây cải thảo ngon (ám chỉ gái xinh), lại bị một con chó gặm (ám chỉ tên Diệp Tiểu Phi) mất rồi."
"Vãi! Quá súc vật rồi, hai mỹ nữ cực phẩm đều bị tên đó cưa đổ! Đm! Lão tử không phục!"
...
Diệp Tiểu Phi bây giờ, bất kể đi đến đâu, đều là tâm điểm chú ý của toàn trường.
Trước bàn ăn ở căng tin, hai cô gái bĩu môi nhỏ, dường như vẫn đang đấu khí. Lúc này Văn Tĩnh và Lý Viên Viên đi tới, hai người chỉ che miệng cười khúc khích, không nói gì.
"Được rồi, tôi đi xếp hàng lấy đồ ăn, hai người ăn gì?" Diệp Tiểu Phi nhìn hai người, cũng đầy vẻ bất lực.
Lúc còn là chó độc thân thì nhớ gái muốn phát điên, nhưng khi có nhiều gái thì rắc rối cũng theo đó mà đến.
"Diệp Tiểu Phi, chúng ta lên lầu hai ăn đi, tôi mời." Vương Thần Hi kéo tay Diệp Tiểu Phi.
"Diệp Tiểu Phi, chúng ta bàn về chuyện livestream đi, với lại chuyện phụ bản tối nay nữa." Hạ Tuyết ở bên kia kéo tay Diệp Tiểu Phi.
Đm, Diệp Tiểu Phi có cảm giác muốn sử dụng kỹ năng phân thân của hề rồi, mỗi người một phân thân, tổng cộng chắc được chứ?
"Hai người cứ ngồi xuống đi, tôi đi lấy đồ ăn, OK? Muốn ăn gì?"
"Tùy tiện." Hạ Tuyết nói.
"Tôi cũng tùy tiện." Vương Thần Hi cũng nói.
Chiến tranh lạnh bắt đầu rồi.
Diệp Tiểu Phi bĩu môi, cũng không có cách nào, đành phải đi đến quầy lấy đồ ăn.
Đợi Diệp Tiểu Phi lấy đồ ăn về, hai cô gái bên cạnh đã bị đầy rẫy nam sinh đến làm quen vây quanh.
Nhưng những kẻ đó căn bản không biết, bây giờ đây đâu còn là hai cô gái nữa, quả thực giống như hai thùng thuốc súng vậy, loại châm lửa là nổ...