Giá Cá Đại Thần Khai Ngoại Quải

Chương 184:  Diệp Tiểu Phi, tôi muốn ngồi cùng bàn với cậu



# Chương 184: Diệp Tiểu Phi, tôi muốn ngồi cùng bàn với cậu Khi nhìn thấy Dương Mục Dịch, Vương Trần Hi cũng bất ngờ vô cùng. “Anh thật là phiền phức!” “Anh thật lòng thích em, cho dù em có chạy tới chân trời góc biển, anh cũng sẽ theo tới cùng cho bằng được.” “Đó chỉ là suy nghĩ của anh thôi, bản tiểu thư đây không có hứng thú với anh.” “Dù sao thì thanh xuân còn dài, anh sẽ cứ bám lấy em cả đời, đến khi nào em thích anh mới thôi.” “Hừ!” ... Nghe hai người đối đáp qua lại, Diệp Tiểu Phi tròn xoe mắt, trong lòng chỉ biết thốt lên: Thật không thể tin nổi! Từng thấy người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp ai mặt dày đến mức này. Cậu tự nhận mình cũng không phải loại ngại ngùng, vậy mà so với Dương Mục Dịch vẫn còn khoảng cách… tính bằng từ Trái Đất lên Mặt Trăng. Rõ ràng Vương Trần Hi đã chuyển trường mà tên này vẫn bám riết không buông, Diệp Tiểu Phi không ngờ một sát thần kiêu hùng trong giới game lại có lúc “dày mặt” đến như thế. Lúc này, cậu mới nhận ra toàn bộ lớp học trở nên im phăng phắc, yên lặng đến mức dường như có thể nghe rõ tiếng trái tim tan vỡ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Dương Mục Dịch và Vương Trần Hi, gương mặt trắng bệch tuyệt vọng, cõi lòng lạnh giá. Ai cũng từng nghĩ Vương Trần Hi với thằng “quê mùa” Diệp Tiểu Phi là không hợp, giờ lại xuất hiện nam thần “cao phú soái” vừa giàu lại vừa thân thiết với Vương Trần Hi, không phải quen mà còn rất quen nữa. Cả lớp, không phân biệt nam nữ, đều có cảm giác đau lòng bị đóng băng rồi vỡ vụn. Dương Mục Dịch liếc nhìn chỗ ngồi cạnh Vương Trần Hi, nhẹ nhàng kéo một chiếc ghế trống tới, cẩn thận dùng khăn tay lau sạch từng chút một, cau mày không để tay bị bẩn. Đôi tay của Dương Mục Dịch trắng trẻo, thon dài, so với nhiều cô gái còn mềm mại hơn. Là một “Xử Nữ nam” theo chủ nghĩa hoàn hảo tột độ, cộng thêm chứng sạch sẽ, Dương Mục Dịch luôn tỏ ra kỹ tính từng li từng tí. Nếu không phải vì Vương Trần Hi, hắn chẳng đời nào chịu đổi từ trường quý tộc sang một trường thể dục thế này. Suy cho cùng, thứ duy nhất làm Dương Mục Dịch hứng thú ở đây là lớp esports, được quảng bá là đầu tiên trong nước mở rộng mô hình này ở cấp trung học. Cuối cùng, chiếc ghế được lau sạch bóng, hắn mới dùng hai ngón tay cầm khăn tay bỏ vào thùng rác. Những cô gái trong lớp nhìn mà hai mắt lấp lánh như sao. Đến cả động tác vứt khăn tay cũng tao nhã đáng yêu đến kỳ lạ. Nếu không vì có cô chủ nhiệm đang đứng, có lẽ đã có vài cô lao ra nhặt lại khăn tay trong thùng rác rồi! Thấy Dương Mục Dịch cầm ghế đi về phía mình, trong lòng biết bao nữ sinh nhao nhao gào thầm: “Ngồi với em đi, ghế em trống nè!” Vậy mà hắn lại bình thản đặt ghế cạnh chỗ Vương Trần Hi, mỉm cười: “Lúc ở trường quý tộc, chúng ta từng là bạn cùng bàn. Đổi qua đây vẫn cùng bàn, đúng là có duyên thật.” Vương Trần Hi khẽ cắn môi, dưới bao ánh mắt dõi theo, mặt đỏ bừng như hoa hồng. Không phải ngượng, mà là tức! “Tôi không muốn cùng bàn với anh, phiền anh sang chỗ khác.” “Cô giáo cho phép mà.” “Anh…” Vương Trần Hi nhìn hắn, “Được, anh ngồi đây đi, tôi đi!” Nói rồi cô nàng bắt đầu thu dọn sách vở
Đám nam sinh ngồi đơn lẻ phía dưới đều mừng như bắt được vàng. Tôn Khải đá Trương Hưng ra rìa: “Mau dẹp qua, tao muốn ngồi cùng bàn với Vương Trần Hi!” Trương Hưng mặt mày méo xệch: “Anh em chơi từ nhỏ mà vì gái đá nhau luôn hả? Tình nghĩa này coi như chấm hết!” “Tớ chuyển qua đây nhé, Vương Trần Hi!” Tôn Khải đứng dậy, gương mặt niềm nở. Cả lớp ai cũng muốn nói câu đó, mà chưa kịp thì Tôn Khải đã cướp lời trước. Nhưng hình như anh ấy cũng có bạn cùng bàn, chẳng phải hơi trơ tráo quá? Đúng lúc ấy, Vương Trần Hi đã dọn dẹp xong, lạnh lùng ngồi ngay xuống bàn bên cạnh Diệp Tiểu Phi. Hạ Tuyết còn vắng, chỗ này vừa khéo để trống. “Đây là bàn của Hạ…” Diệp Tiểu Phi chưa kịp nói hết, Vương Trần Hi đã bày đủ đồ lên mặt bàn. “Sao? Không chào mừng tôi à?” “Không, tôi không có ý đó, chỉ là…” “Nếu không chào mừng thì tôi chuyển sang chỗ khác cũng được.” “Được rồi, tôi không ý kiến. Sau này cậu tự giải thích với Hạ Tuyết nhé.” Diệp Tiểu Phi thở dài. Ngay lúc đó, Diệp Tiểu Phi cảm nhận rõ luồng lạnh phía sau, Dương Mục Dịch đang nhìn mình bằng ánh mắt như muốn giết người. Cơ mặt giật liên hồi, Diệp Tiểu Phi còn nghe rõ tiếng răng nghiến ken két. “Bạn Dương, chuyện này không liên quan gì tới tôi đâu nha!” Thấy ánh mắt giả vờ vô tội của Diệp Tiểu Phi, Dương Mục Dịch suýt chút nữa thì phát điên. Hắn vượt bao nhiêu khó khăn, vất vả từ trường quý tộc chuyển đến, chẳng lẽ sức hút của mình lại thua một thằng nhóc nghèo? Dương Mục Dịch cho rằng Vương Trần Hi chắc chắn chỉ đang giận dỗi mình thôi. Nhìn qua Diệp Tiểu Phi, thấy cậu ăn mặc tuềnh toàng, đôi giày rách chẳng bằng một chiếc giày của hắn mua cũng được cả nghìn bộ. Vương Trần Hi đâu có thích cậu ta thật, nhất định là cố ý chọc tức mình. Dương Mục Dịch luôn tự tin, chỉ cần kiên trì theo đuổi, rồi sẽ lay chuyển được Vương Trần Hi. Gia tộc họ Dương cũng không hề thua kém nhà họ Vương, xứng lứa vừa đôi. Một tiết học trôi qua rất nhanh. Tan học vừa vang lên, ghế Dương Mục Dịch lập tức bị vòng vây nữ sinh lớp mình. “Dương Mục Dịch, mình là Lý Như Hoa, rất vui làm quen, kết bạn nhé?” “Bạn Dương Mục Dịch, mình là La Ngọc Phượng, cho xin số điện thoại được không?” “Bạn Dương Mục Dịch, mình là Trương Vũ Xuân, dù hơi nam tính nhưng mình rất dịu dàng!” ... Nhìn đám nữ sinh “đầy sức sống” vây quanh, Dương Mục Dịch như muốn sụp đổ. Xấu thì không phải lỗi của các bạn, nhưng mà làm ơn giữ chút duyên dáng nữ tính đi? Ở trường quý tộc xưa, nam nữ dù sao cũng có gu văn hóa và gu làm quen “tinh tế vượt trội”. Nhìn đám nữ sinh này, vừa cười nói vừa… chen lên sán sát, mùi nước hoa rẻ tiền làm Dương Mục Dịch muốn ngất. Chỗ ngực to cứ chen lấn sát vào người, lại càng khiến cho chàng trai mắc chứng sạch sẽ như Dương Mục Dịch không chịu nổi! Diệp Tiểu Phi khoanh tay làm dấu thánh giá, lẩm bẩm thầm chúc cho Dương Mục Dịch: “Amen!” Bên kia vừa “cầu nguyện” xong thì thầy chủ nhiệm Vương đứng ở cửa lớp gọi to: “Bạn Diệp Tiểu Phi!” Vừa nghe tiếng gọi, Diệp Tiểu Phi suýt nữa rùng mình, lạnh cả sống lưng.