Chương 189: Khu rừng nhỏ trong truyền thuyết
Đến giờ ăn trưa, Dương Mục Dịch vẫn chưa kịp rời đi thì lại bị một nhóm nữ sinh vây quanh.
“Dương Mục Dịch, trưa nay cùng ăn cơm đi?”
“Để tớ mời nhé, cậu đừng từ chối nha.”
“Đúng rồi, hôm nay cậu vừa mới chuyển tới, đừng ngại ngùng như thế chứ.”
...
Đám nữ sinh quá mức nhiệt tình, khiến người ta không thể từ chối nổi.
Dương Mục Dịch khẽ ho mấy tiếng rồi nhìn về phía Vương Thần Hi: “Thần Hi, cùng ăn trưa nhé?”
“Xin lỗi, mình có hẹn rồi.” Nói rồi Vương Thần Hi kéo tay Diệp Tiểu Phi, “Đi nào, cùng ăn trưa, mình mời!”
Dương Mục Dịch lập tức sững sờ, hóa đá, ngỡ ngàng đến không nói nên lời.
Phải biết từ ngày quen Vương Thần Hi đến nay, cậu chưa từng thấy cô chủ động nhiệt tình với bất cứ bạn nam nào như vậy.
Tên đó là ai? Nhất định phải điều tra cho rõ!
Cảm nhận hơi ấm trên cánh tay, Diệp Tiểu Phi vừa vui vừa lo trong lòng.
Vương Thần Hi thì chẳng thấy gì lạ, nhưng Diệp Tiểu Phi biết rõ, cô ấy đang cố ý kéo thù hận về phía mình, khắc nghiệt thật sự.
Tới căng-tin, Vương Thần Hi đãi nên chẳng thể ngồi dưới tầng 1, cô gọi thêm Văn Tĩnh và Lý Viện Viện, bốn người đặt một phòng riêng trên tầng hai.
Tất cả nam sinh trong sảnh lớn nhìn Diệp Tiểu Phi dắt ba nữ sinh lên tầng mà lòng đầy ghen tị.
“Đệt, thằng nhà quê đó thì có gì giỏi mà mấy cô xinh đẹp cứ bám theo nó nhỉ?”
“Vương Thần Hi, nữ thần của tôi, cứ thế mà bị lợn ủi đi mất.”
“Nghe nói thằng nhóc đó cũng ghê phết, một mình đánh hơn hai chục đứa nằm viện, ông Lý đầu trọc vừa ra viện lại nhập viện tiếp, nghe đâu lần này còn nặng hơn trước.”
...
Trong tiếng bàn tán xôn xao, bất chợt trong căng-tin vang lên tiếng hò reo của các nữ sinh.
“Ôi, nam sinh kia đẹp trai quá!”
“Cậu ấy lớp nào vậy?”
“Nghe bảo là lớp 4 khối 2, mới chuyển tới đó.”
“Ước gì được học lớp 4, toàn trai xinh gái đẹp.”
“Đẹp trai hơn cả Beckham, nam thần!”
...
Khi Dương Mục Dịch, trong vòng vây các nữ sinh lớp 4, bước vào căng-tin thì lập tức trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Khí chất của cậu không ai bì kịp, nhất là ngoại hình, đẹp đến mức tự nhiên, dù có dùng máy tính cũng khó thiết kế được dáng vẻ hoàn hảo như thế.
Dù là vóc dáng hay khuôn mặt, Dương Mục Dịch đều hoàn hảo tuyệt đối.
Đẹp đến mức kinh ngạc, thậm chí còn khiến nhiều nữ sinh phải trầm trồ.
Đi đến đâu Dương Mục Dịch cũng luôn là người các nữ sinh theo đuổi, tất nhiên trừ Vương Thần Hi và Vương Thi Vũ. Không hiểu sao hai cô này lại chẳng có chút cảm tình.
Càng không dễ có được thì lại càng khơi dậy khát vọng chinh phục.
Sau khi vào căng-tin, Dương Mục Dịch cau mày, quang cảnh còn hỗn loạn hơn tưởng tượng. Đông nghịt chẳng khác nào đàn ruồi, so với các căng-tin trường quý tộc thì quả thật một trời một vực
Đảo mắt quanh, không thấy bóng Vương Thần Hi, khiến cậu rất bực mình.
Vương Thần Hi đi đâu rồi?
Mới chuyển trường nên cậu cũng đâu biết căng-tin còn có tầng 2.
Giữa sự vây quanh của nữ sinh, Dương Mục Dịch ngồi luôn ở đại sảnh tầng một dùng bữa, không có cả thẻ ăn, toàn được các bạn gái đưa phần cơm tận tay.
Cơm thì khó nuốt, chẳng phải tại món ăn dở mà là vì... hết cả tâm trạng. Vừa ăn Dương Mục Dịch vừa bị nghẹn, món rau cũng mặn bất thường, càng ăn càng khó chịu.
Đúng lúc ấy, Vương Thần Hi, Diệp Tiểu Phi và hai cô bạn cùng đi từ tầng trên xuống, vừa đi vừa nói cười vui vẻ.
Diệp Tiểu Phi cầm mấy tờ giấy ăn, lau miệng, buông tiếng ợ no căng bụng — quả là được mời nên ăn uống không phải nghĩ.
Vừa thấy họ xuống, Dương Mục Dịch lại bị nghẹn, ho liên tục, mấy nữ sinh phải vội vã vỗ lưng cho.
Khỉ thật! Sao mình không biết tầng 2 còn ăn được nhỉ?
Dương Mục Dịch sắp phát khóc.
Đúng lúc đó, hai bóng người tiến tới trước mặt Diệp Tiểu Phi.
Diệp Tiểu Phi đang nhai ngon lành, thấy Tôn Khải và Trương Hưng đi tới là biết không hay.
Tâm trạng Tôn Khải và Trương Hưng lúc này càng bực hơn, nhất là Tôn Khải, hôm trước mời cơm bị Diệp Tiểu Phi ăn hết cả tuần tiền tiêu, hậu quả là hai đứa bây giờ chỉ dám ngồi ăn ở tầng một.
Đau nhất là vụ Vương Thần Hi mời cơm hôm nay lại không gọi mình, trong khi lần trước mình mời còn bị lợi dụng — càng nghĩ càng ức, nhất là nhìn thấy Diệp Tiểu Phi.
Bỏ cả ăn, hai tên này quyết tâm làm cho Diệp Tiểu Phi không nuốt trôi bữa cơm.
Tôn Khải khoác vai Diệp Tiểu Phi, cười gằn: “Diệp Tiểu Phi, tôi có chuyện muốn bàn với cậu.”
“Tôn Khải, cậu định làm gì?” Văn Tĩnh đã nhận ra chẳng có gì tốt lành, đúng kiểu cáo đội lốt cừu.
Mọi người cũng thừa biết, trước giờ Diệp Tiểu Phi vẫn là đối tượng Tôn Khải bắt nạt.
“Bọn tôi chẳng làm gì cả, chỉ muốn hỏi bạn Diệp Tiểu Phi chút kinh nghiệm chơi game thôi.” Tôn Khải nhếch mép, lực tay càng tăng, kéo Diệp Tiểu Phi ra ngoài căng-tin.
“Mình đi báo thầy cô…” Lý Viện Viện và Văn Tĩnh đã nhận thức được mức độ nghiêm trọng.
Giờ họ chẳng lo cho Diệp Tiểu Phi, mà sợ cho Tôn Khải và Trương Hưng. Tận mắt chứng kiến cậu ấy trên sân vận động điên cuồng thế nào, thời điểm nhạy cảm này, nếu Diệp Tiểu Phi lại cho hai tên kia nhập viện, chắc chắn lần này sẽ bị đuổi học.
Ngay lúc ấy, Diệp Tiểu Phi hất tay Tôn Khải ra, quay lại nhìn Vương Thần Hi cùng Văn Tĩnh, mỉm cười: “Không sao, chỉ bàn chút về cốt truyện game thôi, mình sẽ rất nhẹ nhàng.”
Câu này nói ra tuy giọng không gắt, nhưng ẩn ý khiến ai nghe cũng rợn tóc gáy.
Mình sẽ rất nhẹ nhàng mà!
Thực tế Diệp Tiểu Phi cũng đã bức bối lắm rồi, hai gã này hết lần này đến lần khác kiếm chuyện, nhất định phải dạy cho một bài học sâu sắc. Dù lo lắng khả năng bị đuổi học, nhưng không phải cứ phải động tay động chân mới gọi là dạy dỗ, dùng kỹ năng game cũng là một kiểu trả đũa.
Muốn bàn về game à? Vậy để xem lần này các cậu gánh nổi không!
Rời căng-tin, ba người thẳng tiến về phía khu rừng nhỏ sau dãy lớp học.
Nên biết, khu rừng này chính là thánh địa nổi tiếng nhất trường số 6, là nơi mà ai cũng ao ước được đến.
Thánh địa gì?
Chính là lúc trời tối gió to, các đôi nhỏ vào đây để… làm chuyện khó nói, là điểm hẹn lý tưởng của đôi lứa yêu nhau.
Ban đầu khu này định xây sân vận động nhỏ, nhưng mãi không có kinh phí nên cả khu đất bị bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, cây cối rậm rạp xanh mướt.
Nếu bạn cần tiếp tục chương sau, hãy gửi đoạn gốc hoặc yêu cầu nhé!