Chương 199: Một cái lốp xe đó mà cũng không đền nổi đâu
Cây thép cắm sâu vào tường nhà kho, chỉ lộ ra một nửa, đủ thấy cú đánh vừa rồi mạnh tới mức nào.
Gã đại hán sững sờ, không dám tin vào mắt mình!
Nhưng Diệp Tiểu Phi chẳng để yên, Bắc Phong Liên Chùy trong tay vẫn xoay tít, đầu búa lạnh giá bay vút, nện thẳng xuống vai đại hán, da thịt toạc ra, hắn đổ gục ngay xuống đất.
"Đệt! Đệt! Đệt!..." Tiếng gào không thành tiếng, thân thể run lên, chẳng còn sức chống cự.
Diệp Tiểu Phi mặc kệ, cứ thế quanh quẩn vung búa đánh tiếp, máu bắn tung tóe, thịt vụn bay tứ tán – cảnh tượng quá kinh khủng khiến bất cứ ai cũng không dám nhìn thẳng.
Lão đại mặt sẹo sợ đến mức suýt tè ra quần, vội rút con dao bướm trong túi áo – vốn là món "tủ" của hắn, nhưng so với Bắc Phong Liên Chùy trong tay Diệp Tiểu Phi thì đúng là đồ chơi trẻ con.
Đánh? Không đánh nổi.
Chạy thôi!
Cổ nhân có câu "tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách" – đúng lúc này chỉ có bỏ chạy mới là khôn ngoan.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn quay người lao về chiếc xe tải mong thoát thân.
Muốn chạy à?
Sao dễ thế!
Diệp Tiểu Phi tức tốc vung Bắc Phong Liên Chùy, quăng như trực thăng lao về phía hắn. Đầu búa xoáy như chong chóng, đập thẳng vào sau đầu đối phương.
Một tiếng "bốp" chát chúa vang lên — cảm giác như dập nát một trái dưa hấu chín: đầu vỡ toác, máu não văng tung tóe, chết không kịp ngáp.
Nhìn lại trong kho, tất cả đều không còn ai thở. Máu lênh láng khắp nơi. Diệp Tiểu Phi lạnh gáy rùng mình, nhận ra mình vừa giết người thật.
Hai chân cậu bủn rủn, suýt ngồi bệt xuống đất.
Lần đầu tiên trong đời chứng kiến cảnh máu me tàn nhẫn thế này – ai tâm lý yếu chỉ nhìn thôi cũng ngất xỉu.
Chính Diệp Tiểu Phi cũng cực kỳ sợ, nhưng nghĩ lại đám này dám hãm hại mình, trong lòng lại bình tĩnh hơn: nếu không phải do mình ra tay trước, có lẽ chính mình đã chết hoặc hàng loạt người dân khác sẽ bị đẩy vào thảm cảnh. Đây là diệt trừ ác, không phải phạm tội.
Tự nhủ thế để vững vàng hơn, Diệp Tiểu Phi thu hồi Bắc Phong Liên Chùy, cẩn thận xóa dấu vết, kéo hết xác nhét vào xe tải. Tất cả hợp đồng giấy tờ trên bàn cũng gom lại hết, đem về nhà để tiêu hủy.
Quần áo thấm máu trên người không thể mặc tiếp, cậu lại mở kho đồ game đổi tạm một bộ đồ mới.
Toàn bộ đồ dính máu cũ cũng vứt vào xe tải, châm lửa đốt sạch.
Nhà kho này nằm ở vùng ngoại ô, cực kỳ hẻo lánh, hiếm ai bén mảng tới.
Thoát khỏi đó, Diệp Tiểu Phi ra bờ sông rửa ráy sạch sẽ, thậm chí còn không nhớ nổi sao mình về tới nhà.
Dù là lần đầu giết người, não cậu vẫn quay cuồng, mơ hồ chưa tỉnh
Về đến nhà vừa lúc giữa trưa, do lúc đi không mang điện thoại nên Vương Thần Hi và mọi người lo lắng tìm kiếm khắp nơi.
Bên ngoài, đội thi công vẫn gầm rít máy móc, cư dân cùng nhóm công nhân găng nhau, cảnh tượng cực kỳ căng thẳng.
Nhiều người đã ký hợp đồng, cứ thế chuyển đi, xe dịch vụ chuyển nhà ra vào liền tục, cả khu nhà náo loạn.
Để ngăn khiếu kiện, xe cảnh sát và quản lý đô thị túc trực gần như 24/24, còn phân công người đóng chốt trực tiếp hội đồng.
Diệp Tiểu Phi nghĩ bụng: "Dù có ép, mình vẫn quyết không bán! Đã là 'cọc cứng', thì cọc tới cùng!"
Nghĩ đến ông trùm bất động sản kia là cha của Tôn Khải, nghĩ đến ba lần bốn lượt chúng nhờ xã hội đen phá hoại, trong lòng cậu chỉ muốn lôi Bão Kiếm ra thẳng nhà chúng giết sạch!
"Đồ khốn kiếp, tất cả phải chết!"
Bất ngờ cậu thấy chiếc nhẫn trên cổ nóng rực, ánh mắt cũng bừng sắc đỏ, lồng ngực như muốn nổ tung vì khát máu, cả người càng trở nên cuồng bạo.
Cố nén sát ý, leo lên lầu thay quần áo mới rồi vào nhà vệ sinh chà kỹ, hi vọng rửa sạch hết mùi máu trên người.
Giờ cơm, Diệp Tiểu Phi chẳng buồn làm, dắt mọi người ra ngoài ăn hàng.
Trên đường về nhà lại phát hiện – nước, điện trong khu đã bị cắt!
Không chịu ký hợp đồng, không chịu chuyển đi đúng hạn? Được thôi, có giấy phép quy hoạch ở trên – khu Diệp Tiểu Phi bị cúp nước cúp điện tập thể.
Vừa định về nhà chơi game tiếp thì mất điện, khỏi chơi.
Chưa hết, cả đội quản lý đô thị dựng sẵn hàng ngay sát khu, thu dọn mọi xe cộ, chuẩn bị đào đường quanh khu thành "thành lũy cô lập" không cho xe ra vào.
Đúng lúc xe máy xúc định đào đường ở cổng khu, lại phát sinh vấn đề.
Trước cổng cư xá, có một chiếc siêu xe Ferrari màu hồng đậu chình ình.
"Xe ai vậy? Mau đẩy xe, cho chúng tôi làm việc!" – gã tổ trưởng công trường quát tháo.
Nhưng chẳng công nhân nào dám động vào; kể cả đội quản lý đô thị cũng bó tay.
"Làm gì mà không ai chịu đẩy xe? Đào đường ngay cho tôi!" – tổ trưởng công trình rống liên tục.
Tài xế máy xúc tắt máy, ném chìa khóa xuống đất: "Muốn đào thì tự đào đi, tôi không làm đâu!"
"Sao lại không làm?"
"Tôi mới tra thử, đó là Ferrari bản giới hạn – trị giá hơn chục triệu tệ. Đào đường trúng vào, chỉ một viên sỏi bắn lên đã đủ mua vài cái máy xúc thế này rồi!"
"Một cái xe rẻ tiền thôi mà, làm gì mà ghê?" Tổ trưởng bán tín bán nghi, nhìn kỹ logo Ferrari FXX rồi đờ người, mắt lập tức tóe lửa xanh.
Chết mẹ! Đúng là hơn mười triệu tệ thật!
Khu nhà rõ ràng toàn dân nghèo ở, đèn đường cũ, tường rách nát – ai mà dám lái siêu xe như vậy ở đây? Có tiền mua Ferrari, còn ai phải sống ở khu tồi tàn này nữa?
"Mọi người đừng động vào, để tôi gọi cho cấp trên!"
Bấy giờ, Tôn Đức Long (bố Tôn Khải) đang chè chén cùng lãnh đạo phòng quy hoạch thì nhận điện:
"Tiểu Chu à, chuyện gì đó?"
"Ông chủ ơi, có chuyện muốn bàn..."
"Có gì thì nói, đừng dài dòng!"
"Chúng tôi muốn thi công nhưng có chiếc xe chắn đường, không ai dám động vào."
"Chỉ là cái xe vớ vẩn, có vỡ thì tôi đền!"
"Nhưng... ông chủ à, đấy là Ferrari bản giới hạn, hơn mười triệu tệ!"
Tôn Đức Long nhấp trà, phụt thẳng từ mũi ra ngoài, nước mắt nước mũi lèm bèm, ho sặc sụa.
Đệt thật! Mười triệu tệ! Đừng nói là bị đập hư xe, đến một cái lốp thôi cũng đền không nổi đâu...