Gia Chủ Yêu Đậm Sâu Chuột Con Chạy Đi Đâu
Ôn Mặc khoanh tay, cười hả hê:
“Có người thương rồi sao chị không nói cho sớm?”
Thực ra… cũng không hẳn là không muốn nói.
Chỉ là tôi người sĩ diện như tôi, luôn muốn theo đuổi trong im lặng.
Nếu thất bại, cũng có thể giả vờ như chưa từng có gì xảy ra.
Hơn nữa… nếu thật sự Cố Tư Hàn không thích tôi, tôi cũng không muốn để ba vì tôi mà mất đi người bạn hiếm hoi ấy.
Trên đời này, người thật lòng ở cạnh anh ấy… đã quá ít rồi.
Anh ấy… thật sự rất cô đơn.
Giải thích xong mọi chuyện với cả nhà, cha nuôi cũng dạy dỗ Cố Tư Hàn một trận ra trò.
Ông xông vào thư phòng như sấm, nhưng lúc ra ngoài thì… mặt mày hớn hở như mùa xuân đến sớm.
Không biết hai người họ đã nói gì với nhau.
Cha nuôi trừng mắt lườm tôi:
“Không nói sớm! Mẹ con còn tưởng con bị bắt cóc, sợ muốn chết!”
Tôi: “… …”
Mẹ nuôi cười lắc đầu:
“Thôi bỏ đi, miễn không sao là được rồi. Ngày mai nhớ về nhà đấy nhé.”
Tôi chớp mắt.
Bà cũng chớp mắt lại, rồi cùng Ôn Mặc đẩy cha nuôi đang định lên tiếng tiếp ra khỏi phòng.
“Thôi mà ba, Chị Ôn Lan lớn rồi, nhẹ nhàng chút.”
“Đúng đó, người ta chúng ta đều đã biết rõ gốc gác, ba còn lo gì?”
Trước khi khép cửa, Ôn Mặc nháy mắt làm hình trái tim với tôi.
Tôi cười như ngốc, lăn một vòng trên giường vì vui quá.
Tôi mở danh sách chặn, rút Cố Tư Hàn ra khỏi “ngục tối”.
Gửi một tin:
【Đang nằm ngủ. Còn thiếu một người. Vào không?】
Anh trả lời ngay:
【Vào.】
Cuối cùng, tôi cũng được ôm “gia chủ thơm thơm” đi ngủ như ước nguyện.
Nghĩ gì thế?
Tất nhiên là ngủ ngoan, ngủ chay không mặn.
Đêm đó, tôi lại mơ.
Vẫn là tòa tháp trắng năm xưa, nhưng lần này mọi thứ trở nên rõ ràng.
Tôi thấy hai đứa trẻ… là nguyên chủ và Cố Tư Hàn.
Chúng nắm tay nhau, móc ngoéo, hứa sẽ làm bạn tốt suốt đời.
Khung cảnh thay đổi.
Tôi thấy một hồi ức từ rất lâu ba mẹ nuôi khi còn trẻ, dẫn theo nguyên chủ và Ôn Tùng Niên lên núi ngắm mưa sao băng.
Lúc sao băng xẹt qua bầu trời, nguyên chủ quá phấn khích, lỡ trượt chân… ngã xuống vách núi.
Giờ thì tôi đã hiểu.
Tại sao trên n.g.ự.c cơ thể nguyên chủ này lại có một vết sẹo mờ.
Chính là từ cú ngã đó.
Và kể từ sau lần tỉnh lại ấy, nguyên chủ không còn nhớ gì về quá khứ.
Trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.
Linh cảm chẳng lành của tôi… bắt đầu thành hiện thực.
Khung cảnh lại chuyển đổi lần nữa vẫn là tôi nhưng của thế giới “bên kia”, tỉnh dậy trong bệnh viện.
Khi đó tôi cũng… mất hết ký ức trước 9 tuổi.
Người ta nói rằng, khi mưa sao băng băng qua bầu trời, thời gian và không gian có thể xảy ra xáo trộn.
Thậm chí… chồng lấp hoặc xê dịch.
Chẳng lẽ… tôi và nguyên chủ chính là hai người đến từ hai vũ trụ song song, và vào ngày hôm đó linh hồn chúng tôi đã hoán đổi.
Và giờ đây chúng tôi vô tình đổi lại.
Tôi tỉnh dậy giữa cơn mộng mị, mồ hôi ướt đẫm lưng.
Cố Tư Hàn đang dịu dàng vén tóc khỏi mặt tôi, ánh mắt đầy lo lắng.
Tôi lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, hỏi khẽ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Hồi nhỏ… chúng ta từng gặp nhau phải không?”
Đôi mắt anh bỗng đỏ ửng.
Cả người như vỡ ra một vệt yếu đuối hiếm thấy, anh cúi đầu, vùi mặt vào cổ tôi, giọng khản đặc:
“Anh biết là mình không điên mà… anh luôn biết… người đó không phải em.”
Giờ phút này, anh giống hệt cậu bé bụ bẫm trong giấc mơ người từng khóc nức nở vì bị anh họ bắt nạt.
Tôi cảm thấy sống mũi cay cay.
Nắm lấy tay anh, nghẹn ngào:
“Cố Tư Hàn… cảm ơn anh… vì đã nhận ra em.”
Sau khi trở về nhà, tôi dần dần lấy lại được một vài ký ức mơ hồ.
Ví dụ như món đồ chơi xe ô tô bị nguyên chủ làm hỏng, thì ra… là tôi từng tự tay lắp ráp, rồi tặng cho Ôn Tùng Niên.
Có thể… anh cũng đã nhận ra tôi rồi.
Nhưng mà không quan trọng nữa.
Vì bây giờ, là kết cục tốt nhất rồi.
Tôi phát hiện ra giai đoạn mập mờ chính là “chất gây nghiện” cấp độ cao nhất.
Và rồi vòng xoay đổi chiều.
Tới lượt Cố Tư Hàn… theo đuổi tôi.
Mà không theo thì thôi, theo cái là sốc tận óc.
Anh ấy… nói lời đường mật còn “quê” hơn cả tôi!
Nửa năm sau, đôi chân anh hoàn toàn bình phục.
Ngay giây phút chúng tôi xác nhận yêu nhau, anh liền cầu hôn luôn.
Tôi giật mình:
“Nhanh… nhanh vậy sao?!”
Anh bình thản đáp, như thể việc này đã nằm trong lịch trình từ đầu:
“Không nhanh đâu, anh đã chuẩn bị… nửa năm rồi.”
Xin lỗi, chị đây lạnh lùng băng giá, tâm lý "zero độ".
Tôi đang định giơ tay từ chối, ai ngờ tay lại đụng trúng bờ n.g.ự.c rắn chắc và… một thứ gì đó… nhô nhô lạ lạ.
Cố Tư Hàn giả vờ nóng, tháo luôn hai nút áo, một sợi dây đỏ mảnh khảnh lóe lên trong chớp mắt.
Ủa khoan... đây chẳng phải kiểu đạo cụ tôi mới thấy trong quyển truyện hôm qua sao??
Anh bắt được ánh mắt “lộ liễu” của tôi, còn mỉm cười dịu dàng, ánh mắt như yêu tinh câu hồn.
Gương mặt này… đúng là sắc đẹp sát thương cao nhất.
Anh nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi:
“Vừa nãy em định nói gì ấy nhỉ?”
Tôi không chịu nổi nữa, úp đầu vào n.g.ự.c anh, hít một hơi thật sâu.
“Em nói… Em đồng ý.”
Sau khi đính hôn suôn sẻ, tôi lại chuyển về sống ở tòa lâu đài trắng.
Tiểu Nam được chọn làm người kế nhiệm chức quản gia.
Cô bé lúc nào cũng ưỡn n.g.ự.c đầy kiêu hãnh, mặt viết đầy dòng chữ:
“Tôi là niềm tự hào của tiểu thư.”
Cô ấy còn tự học tiếng Anh, quyết tâm luyện được giọng quý tộc chuẩn Anh Quốc, chỉ để giúp tôi “nở mày nở mặt”.
Tôi:
Khỏi cần đâu em.
Chị sống là để nằm, chứ không phải lên truyền hình.
Tối hôm đó, Cố Tư Hàn bế tôi lên tận tầng cao nhất của tòa tháp trắng.
Chúng tôi cùng ngồi trên chiếc ghế sofa như ngày bé.
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng trong như nước, chiếu rọi xuống khu vườn, nơi những bụi hoa theo gió mà lay động như mộng ảo.
Cảnh đẹp tựa như một câu chuyện cổ tích.
Cố Tư Hàn cúi xuống, hôn lên môi tôi một cách thành kính.
Chậm rãi.
Rồi dần sâu hơn.
Dịu dàng mà cháy bỏng.
Cuối cùng thì câu nói năm xưa đã trở thành sự thật:
“Lúc em lười không muốn đi đâu, chỉ cần ngồi lên người anh. Để anh đưa em… đến bất cứ nơi nào.”
Toàn văn hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com