Hơn thế nữa, từ lời khai của người chồng cũ Giang Khinh Khinh, nhà họ Lục mới bàng hoàng nhận ra, bi kịch năm xưa của anh trai tôi, Nguyễn Trạch, hoàn toàn là một màn kịch được dàn dựng công phu. Cô ta đã cố tình hãm hại anh, với mục đích duy nhất là để có được một cái cớ, một cơ hội để tiếp cận Lục Bắc Thần, để từng bước leo lên chiếc thang danh vọng mà cô ta hằng ao ước.
Khi Lục Bắc Thần kể lại tất cả, gương mặt tôi và anh trai không một gợn sóng. Chỉ có Cố Nguyên khẽ bật ra một tiếng cười nhạt, một tiếng cười mang đầy vẻ khinh miệt.
Bởi vì những điều này, tôi và anh trai đã biết từ rất lâu rồi.
Chỉ có Lục Bắc Thần, chỉ có anh ta đến tận bây giờ mới chịu tin.
Vậy nên, lời xin lỗi muộn màng của anh ta, vốn dĩ chẳng còn bất kỳ giá trị nào. Nó chỉ là một liều thuốc an thần, để xoa dịu đi cảm giác tội lỗi đang giày vò tâm can anh ta mà thôi.
Lục Bắc Thần nở một nụ cười tự giễu, một nụ cười chua chát và đắng ngắt.
“Xin lỗi, là tôi đã quá ngu muội.”
Tôi đã nghĩ, đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng tôi và Lục Bắc Thần gặp nhau trong cuộc đời này.
Anh ta đề nghị tôi tiễn anh ta một đoạn.
“Bao giờ hai người kết hôn?” Anh ta hỏi, giọng khàn đi.
“Tháng sau.”
Lục Bắc Thần gật đầu, đôi môi anh ta khẽ run lên, như muốn nói thêm điều gì đó nhưng rồi lại thôi.
Lúc lên xe, khi cánh cửa sắp đóng lại, anh ta đột nhiên gọi tên tôi.
“Miên Miên, sau này em nhất định phải thật hạnh phúc, phải thật sự hạnh phúc đấy.”
Đôi mắt Lục Bắc Thần ngấn nước, anh ta không ngừng dặn dò, giọng nói ẩn chứa một nỗi niềm sâu kín. Khi ấy, tôi đã không thể nghe ra rằng, đó chính là lời tạm biệt cuối cùng của anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì vậy, ánh mắt tôi chỉ dừng lại trên người anh ta một khắc, rồi lạnh lùng quay đi, không một chút lưu luyến.
Một buổi tối rất đỗi bình thường, khi tôi đang xem thời sự, tin tức về Lục Bắc Thần đột ngột hiện lên màn hình.
Người thừa kế của tập đoàn Lục Thị đã qua đời vì những di chứng nặng nề sau vụ tai nạn xe hơi. Dòng tin tức được phát đi, phát lại, như một nhát d.a.o xoáy sâu vào lòng tôi.
Trong đầu tôi bất chợt hiện lên hình ảnh của anh ta vào lần cuối chúng tôi gặp mặt. Khi tôi đã vào nhà, chiếc xe của Lục Bắc Thần vẫn đậu lặng lẽ trước cổng, rất lâu sau vẫn không chịu rời đi. Ngồi trong xe, anh ta đã nhìn theo bóng lưng của tôi, và đã nghĩ gì?
Mắt tôi cay xè, một cảm xúc kỳ lạ mà chính tôi cũng không thể định nghĩa.
Nếu anh ta c.h.ế.t ngay trong vụ tai nạn ấy, có lẽ tôi sẽ không khóc. Nhưng tại sao, tại sao anh ta lại phải đến gặp tôi lần cuối, tại sao lại phải dặn dò tôi phải sống thật hạnh phúc?
Lục Bắc Thần, anh ta đã tính toán tất cả.
Anh ta biết rõ, trái tim tôi vốn không phải sắt đá.
Anh ta cố tình đến gặp tôi, cố tình hạ thấp bản thân để nói một lời xin lỗi. Ngày hôm đó, tôi đã đối xử với anh ta bằng một thái độ tồi tệ đến nhường nào, thậm chí đến một cái nhìn tử tế cũng không hề ban phát.
Tất cả, chỉ để giờ phút này đây, trong lòng tôi còn day dứt một chút cảm giác tội lỗi đối với anh ta.
Nghe thấy tiếng tôi nức nở, Cố Nguyên vội vàng chạy đến, và thấy nước mắt tôi đã giàn giụa trên má.
“Lục Bắc Thần, anh ta c.h.ế.t rồi.”
Cố Nguyên biết, lần này, anh đã thua.
Lục Bắc Thần, người đàn ông này, đối với chính bản thân mình thì tàn nhẫn.
Đối với Nguyễn Miên, lại càng tàn nhẫn hơn.
Nhiều năm sau, tôi và Cố Nguyên cùng nhau đưa con gái vào đại học.