Mẹ tôi vốn hiền lành, chắc bà đã quên khi tôi còn nhỏ, có thời gian bố tôi làm ăn thất bại, cả nhà dì ta đã cười nhạo, bắt nạt bà thế nào.
Bà nghĩ tôi còn nhỏ, không nhớ gì, nhưng thực ra tôi nhớ rõ từng chuyện.
Lần này, con trai dì ta – Triệu Vĩ, nhờ quan hệ của bố tôi mà tìm được việc, còn muốn mượn căn hộ của tôi ở tạm.
"Linh Linh à, cho nó ở nhờ mấy tuần thôi mà, Tiểu Vĩ vừa đến đây, xa lạ đủ đường, ai lại bắt nó ra ngoài thuê nhà chứ?" Dì Tú Lan ra sức thuyết phục tôi.
Tôi định từ chối thẳng, nhưng nhìn vẻ mặt mẹ, đành gật đầu đồng ý.
"Được rồi, đúng là cháu gái tốt của dì! Nhìn xem, Linh Linh nhà ta có bản lĩnh ghê, sau này Tiểu Vĩ phải nhờ vào cháu rồi, hơn hẳn cái lão cha già kia suốt ngày ăn không ngồi rồi…"
Xanh Xao
Nói đến đây, dì Tú Lan bỗng sụt sịt rơi nước mắt ngay trước mặt mẹ con tôi.
Tôi không chịu nổi cảnh này, viện cớ công ty có việc rồi vội vàng rời đi.
Vài ngày sau, Triệu Vĩ kéo vali lên tỉnh.
Theo lời mẹ dặn, tôi lái xe ra ga đón nó.
Hồi nhỏ, Triệu Vĩ từng ở nhà tôi nửa tháng, khi đó quan hệ giữa hai chúng tôi cũng không tệ lắm.
Nhưng bây giờ gặp lại, tôi chỉ thấy nó gầy hơn trước, mặc bộ vest rộng thùng thình, vừa nhìn thấy chiếc xe Land Rover chạy bằng năng lượng mới của tôi, mắt liền sáng rỡ.
"Chị, xe này chắc đắt lắm nhỉ?" Triệu Vĩ ngồi phịch xuống ghế sau như ông chủ, thoải mái tựa đầu ra sau, hai tay sờ mó lớp da bọc ghế.
"Cũng bình thường thôi." Tôi nhàn nhạt đáp.
"Chà, thích thật! Nhà em đến giờ còn chưa mua nổi chiếc Alto, hồi đi học toàn nhờ ba chở bằng xe ba bánh điện." Giọng nó tràn đầy ngưỡng mộ.
Nghe vậy, tôi bất giác nhớ lại chuyện hồi nhỏ, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn.
"Căn hộ kia hiện giờ tôi không dùng tới, cậu cứ ở tạm, đợi ổn định rồi hãy dọn đi."
"Vâng, cảm ơn chị!"
Chẳng bao lâu, chúng tôi đến một khu chung cư cao cấp trong trung tâm thành phố.
Bố tôi mua đứt căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách này cho tôi từ một năm trước, giờ giá trị đã tăng gấp đôi.
Toàn bộ nội thất trong nhà đều do tôi tự tay thiết kế.
Tôi học chuyên ngành thiết kế nội thất, từ thi công thô đến trang trí mềm, bận rộn suốt bốn tháng mới hoàn thành theo đúng ý mình.
Nhưng vì nơi làm việc khá xa, tôi đành ở tạm một chung cư khác.
Dù vậy, căn hộ này vẫn là chốn bình yên của tôi. Mỗi khi tâm trạng không tốt, tôi lại lái xe về đây, qua đêm, rồi ngồi ngoài ban công ngắm hoàng hôn.
Vừa mở cửa, mắt Triệu Vĩ liền sáng rực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Chị, em không nằm mơ đấy chứ? Căn hộ này trông như trên TV vậy!"
Tôi mỉm cười: "Trước hết cứ sắp xếp đồ đạc đi, lát nữa tôi dẫn cậu ra ngoài ăn rồi tiện thể làm quen khu vực xung quanh."
"Được ạ!" Triệu Vĩ hào hứng đặt vali xuống, sau đó chạy đi ngó nghiêng từng phòng, cuối cùng còn ngồi lên chiếc ghế mây ngoài ban công.
"Chị! Từ đây nhìn thấy cả sông Mai này!" Nó reo lên như vừa phát hiện châu lục mới.
Tôi bật cười: "Xem sau cũng được, về sau cậu còn nhiều thời gian mà."
Nhìn dáng vẻ thoải mái của nó, tôi chần chừ một chút rồi dặn dò:
"Nhớ này, cậu ở phòng ngủ phụ, phòng ngủ chính là của tôi, không được vào."
Trong phòng ngủ chính có quần áo, túi xách, mỹ phẩm của tôi, thậm chí cả bộ chăn gối Hello Kitty màu hồng mà tôi giấu nhẹm đi vì ngại.
"Ơ…" Triệu Vĩ nghe vậy thì rõ ràng không vui.
Thấy thế, tôi vội kéo nó ra phòng khách, chỉ vào chiếc máy chơi game Nintendo dưới kệ TV:
"Khi nào rảnh có thể chơi game, tôi có đủ các loại băng trò chơi đấy."
Tôi mở ngăn tủ, bên trong xếp đầy hộp băng game đủ loại.
Quả nhiên, cậu em họ nghiện game từ nhỏ lập tức phấn khích, nhảy lên hoan hô:
"Chị đúng là nhất!"
Sắp xếp xong đâu đấy, tôi dẫn nó đi dạo một vòng quanh khu nhà, xem như hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao.
Chỉ có điều, muốn quay lại ở cũng không dễ dàng gì.
Nhưng thôi, nó chỉ ở nhờ vài tuần, chịu đựng một chút cũng được.
---
Kế đó, công ty tôi nhận một dự án lớn. Tôi bận rộn dẫn đội suốt hơn một tháng, rốt cuộc cũng đạt được thắng lợi giai đoạn.
Nhân lúc rảnh, tôi nhớ ra Triệu Vĩ đã ở hơn một tháng rồi, chắc đến lúc dọn đi.
Nghĩ vậy, tôi nhắn tin cho nó, bảo cuối tuần tôi sẽ ghé qua.
Vài tiếng sau nó mới trả lời, còn nói mấy ngày nay không ở nhà.
Tôi đành gác chuyện này lại, tiếp tục tập trung thiết kế bản vẽ.
Một tuần sau, tôi nhắn tin hỏi lại, nó vẫn ậm ừ không nói khi nào sẽ dọn, thậm chí còn né tránh, không muốn tôi qua.
Lúc này tôi bắt đầu cảm thấy không ổn.
Đã gần hai tháng trôi qua, rõ ràng nói chỉ ở nhờ vài tuần, vậy mà giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Hơn nữa, vì sao lại không cho tôi về căn hộ của chính mình?
Tôi có chút tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế, không chất vấn Triệu Vĩ trên WeChat.
Hôm sau là Chủ Nhật, hiếm khi được nghỉ một ngày, tôi không báo trước mà đến thẳng căn hộ.
Từ dưới nhìn lên, tất cả các phòng đều sáng đèn, chắc chắn có người ở trong.