Gia Đình Dì Họ Dòm Ngó Tài Sản Nhà Tôi

Chương 3



Tôi quay lại phòng ngủ chính, phát hiện trên ban công còn có hai cây nến đỏ cháy dở. Xem ra ban đêm hai người này còn làm trò lãng mạn ở đây.

Thấy tôi đi quanh kiểm tra, Triệu Vĩ tức giận đứng dậy, lần đầu tiên dám nặng giọng với tôi.

Đọc truyện tại monkeyD 

“Chị Linh Linh! Dù gì cũng không thể đánh người chứ! Chị xem chân Đình Đình kìa!”

Tôi cúi xuống nhìn, ồ, đầu gối tím bầm một mảng lớn, trông có vẻ đau đấy.

“Đừng nói bừa, là cô ta lao vào tôi trước, tôi chỉ phòng vệ chính đáng.”

“Chính cô đánh tôi! Tôi sẽ báo cảnh sát!” Đình Đình hét lên, lấy điện thoại ra định gọi.

Tôi kinh ngạc nhìn hai người họ, lạnh giọng hỏi:

"Ở đây mấy tuần rồi mà các người vẫn chưa để ý sao?"

Tôi giơ tay, chỉ về phía chiếc camera giấu trên trần nhà:

"Camera theo dõi 360 độ, không có góc chết. Toàn bộ những gì vừa xảy ra đều đã được ghi lại. Cô chắc chắn muốn báo cảnh sát không?"

"C-Camera?!"

Triệu Vĩ và Đình Đình đều c.h.ế.t sững tại chỗ.

"Aaaa!!!" Đình Đình hét lên thảm thiết, sắc mặt trắng bệch. "Không phải chứ?! Chẳng lẽ... tất cả những gì bọn tôi làm mỗi đêm cũng—"

"Cô lắp camera trong phòng ngủ mà không nói với tôi?!" Triệu Vĩ gào lên, phẫn nộ nhìn tôi. Hắn ôm đầu, ngồi bệt xuống đất, mặt đầy tuyệt vọng.

Tôi lạnh nhạt đáp:

"Ngay từ đầu, tôi đã nói rõ với cậu—không được vào phòng ngủ chính."

Camera ở phòng khách tôi đã tắt từ lâu, nhưng phòng ngủ chính thì chưa. Nói thẳng ra, tôi cố tình giữ lại.

Lúc này, Đình Đình mặt cắt không còn giọt máu. Cô ta đ.ấ.m thùm thụp vào n.g.ự.c Triệu Vĩ, tức giận chất vấn:

"Không phải anh nói căn hộ này là của anh sao?! Cô ta đang nói cái gì vậy?! Mau nói đi!"

Tôi liếc nhìn cô gái trẻ trước mặt, có lẽ chưa đến 20 tuổi, ánh mắt đầy vẻ thương hại:

"Cô gái à, cô bị lừa rồi, hắn chỉ là ở nhờ thôi. Căn hộ này, đến một xu của hắn cũng chẳng liên quan!"

“A! Phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây!” Đình Đình ngồi phịch xuống đất, òa khóc nức nở.

Tiếng khóc của cô ta làm tôi bực bội, tôi chỉ vào cô ta, lạnh giọng nói: “Mặc quần áo vào, lập tức ra ngoài! Còn nữa, mang cả con mèo của cô theo!”

“Không! Tôi không đi! Triệu Vĩ nói đây là nhà của tôi, tôi mới là chủ nhà!” Đình Đình gào lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Tôi yêu cầu cô ra khỏi đây ngay lập tức. Đây là nhà tôi, tôi có quyền đuổi người lạ ra ngoài. Hay là cô muốn tôi báo cảnh sát vì tội tự ý xâm nhập nhà riêng?” Tôi rút điện thoại ra, mở khóa màn hình.

Triệu Vĩ biết tôi không nói suông, lập tức kéo Đình Đình cùng con mèo rời khỏi nhà. Trước khi đi, Đình Đình còn quay đầu lại, trừng tôi bằng ánh mắt đầy oán giận.

Sau khi tống Đình Đình ra ngoài, Triệu Vĩ một mình quay lại.

Tôi khoanh tay đứng nhìn hắn, không nói một lời. Tuy ngoài mặt tôi không thể hiện cảm xúc gì, nhưng thực ra tôi đã tức đến mức cả người run lên.

Triệu Vĩ thấy tôi cứ im lặng như vậy, đành lắp bắp mở miệng: “Chị Linh Linh, chị cũng không cần làm căng như thế đâu. Chúng ta đều là người một nhà mà, cho ở nhờ mấy hôm thì sao chứ?”

Tôi cười lạnh: “Thứ nhất, cậu chưa xin phép tôi mà đã tự ý đưa cô ta về đây.”

“Cô ấy là bạn gái của tôi mà!”

“Thứ hai, hai người ngủ trên giường của tôi.”

“Ngủ thì ngủ thôi, có gì đâu? Tôi cũng lớn rồi, cũng phải có bạn gái chứ!” Triệu Vĩ đỏ mặt cãi lại, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, camera giám sát...”

“Yên tâm, tôi không xem đâu, tôi sợ bẩn mắt mình.”

Thấy hắn thở phào nhẹ nhõm, tôi nhếch mép nói tiếp: “Tất nhiên, tôi cũng sẽ không xóa dữ liệu, trừ khi cậu bồi thường tổn thất cho tôi.”

Nghe vậy, Triệu Vĩ lập tức cuống lên.

“Bồi thường gì chứ? Chỉ là mấy thứ nhỏ nhặt thôi mà! Chị cho tôi chút thời gian, tôi sửa lại như cũ là được, sao phải làm căng vậy? Chúng ta là người một nhà mà.”

“Ồ? Vậy cậu có thể sửa lại y như cũ được không?”

Tôi chỉ xuống sàn nhà, nơi có một vết xước dài chạy từ ban công đến tận cửa phòng ngủ chính, chưa kể vô số vết cào nhỏ khác. Tôi không biết hai người này đã làm gì trong nhà mấy ngày qua nữa.

“Đây là sàn gỗ đàn hương nguyên khối, cậu ra thị trường tìm đúng thương hiệu, đúng màu sắc, thay lại cho tôi là được.”

Nói thì dễ, nhưng loại sàn này vốn hiếm, tôi phải nhờ mối quan hệ mới mua được.

Triệu Vĩ run rẩy hỏi: “Cái này... hết bao nhiêu tiền?”

“Hơn hai nghìn.”

Hắn thở phào một hơi: “Cũng không đắt lắm.”

“Hơn hai nghìn một mét vuông.” Tôi bổ sung.

Xanh Xao

“A?” Hắn c.h.ế.t sững, cúi đầu quét mắt nhìn toàn bộ sàn nhà, càng nhìn càng tuyệt vọng.

Tôi không quan tâm hắn suy nghĩ gì, chỉ tay vào tường và sofa: “Còn những thứ này, tôi không muốn sửa, phải thay mới.”

Triệu Vĩ vội chạy đến sofa, nhìn kỹ từng vết cào của mèo và những vết bẩn không thể tẩy sạch. Hắn hậm hực nói: “Chỉ là một cái sofa thôi, có đáng bao nhiêu đâu mà làm quá lên thế?”

“Không đáng bao nhiêu, chỉ hơn hai mươi nghìn thôi.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com