Gia Đình Gia Gia

Chương 10



Về đến nhà, Cố Tiêu lại ngủ riêng trong phòng khách.

 

Tôi lại có một đêm ngủ không ngon.

 

Anh ấy phải trở lại làm việc, lúc sáng rời đi, tôi vẫn còn ngủ. Anh bước vào phòng tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.

 

‘Tôi phải đi rồi, tôi sẽ chờ em ở nhà.’

 

Chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng làm tôi trằn trọc không sao ngủ được.

 

‘Ừ.’

 

Nghe tiếng động cơ xe dưới lầu, tôi biết anh đã đi.

 

Anh vừa đi, tôi đã bắt đầu nhớ.

 

Tôi tiếc là lúc nãy mình đã không nói thêm câu ‘Lái xe cẩn thận nhé.’

 

Một câu nói đơn giản vậy mà tôi lại không thể nói ra, chỉ vì chút tự ái đáng buồn của mình.

 

Sau một hồi trì hoãn, tôi dậy, giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa.

 

Có tôi canh chừng Trần Ngọc, mẹ tôi tranh thủ đem chăn màn ra giặt phơi, bố ra vườn nhổ cỏ, rồi kiểm tra lại bếp gas, ống nước, thay bóng đèn ngoài cổng sáng hơn, và thay ổ khóa chắc chắn hơn.

 

Vì có đồ ăn, Trần Ngọc cuối cùng cũng chịu từ từ ra khỏi phòng.

 

Nó vẫn thích bắt các loại côn trùng trong sân rồi đặt lên tay tôi, ‘Chị.’

 

‘Những con này không cắn người, cắn chỉ đau thôi, không có độc,’ tôi chỉ vài loại côn trùng, để nó phân biệt.

 

‘Những con này có độc, không được bắt,’ tôi chỉ vào con ong bắp cày.

 

Con bé ngẫm nghĩ, nhìn những con tôi chỉ.

 

Tôi còn tưởng nó hiểu, nhưng rồi nó chụp lấy tất cả côn trùng nhét vào tay tôi, còn cười tươi.

 

Tôi muốn mắng nó lắm, nhưng rồi chỉ đưa tay lên xoa đầu nó, ‘Sau này, những nơi mà quần áo che khuất, tuyệt đối không được để ai đụng vào, ai dám đụng, chị sẽ về bẻ gãy tay hắn.’

 

Con bé có vẻ như hiểu, nhưng không nói gì.

 

Rồi ngay sau đó lại tiếp tục chơi với đám côn trùng.

 

Tôi thở dài, lặng lẽ ngồi bên cạnh nó.

 

Hôm sau, tôi và bố trở lại thành phố.

 

Ngày tháng vẫn cứ trôi qua như thường lệ.

 

Mỗi sáng, tôi thức dậy, chạy ra tàu điện, đi làm, ăn uống, về nhà, đi ngủ.

 

Tôi cảm thấy mình như một chiếc đồng hồ được lên dây cót, đến giờ là làm việc.

 

Cố Tiêu vẫn chưa về.

 

Nhưng anh bắt đầu gọi điện cho tôi vào mỗi tối, có hôm trễ quá thì nhắn tin hỏi thăm tôi đôi điều.

 

Chỉ vì chút thay đổi nhỏ như vậy mà bỗng nhiên cuộc sống tôi dường như có gì đó để mong chờ.

 

Tôi bắt đầu học hỏi kiến thức về thai kỳ trên mạng, bắt đầu vào các trang mua sắm, lựa chọn các sản phẩm cho em bé.

 

Tôi lập một danh sách những thứ cần dùng.

 

Tháng này mua gì, tháng sau mua gì... Vì tiền tiết kiệm của tôi không đủ để mua hết một lượt.

 

Chỉ có điều tôi vẫn chưa biết nên mua loại sách nào, đợi hôm nào Cố Tiêu về, sẽ hỏi ý kiến anh.

 

Một buổi chiều bình thường, tôi đang vội đi tàu điện đến một cửa hàng khác để chấm công.

 

Bỗng nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.

 

‘Là Trần Gia phải không?’

 

‘Vâng.’

 

‘Kết quả sàng lọc nguy cơ cao, chị đến bệnh viện lấy phiếu xét nghiệm.’

 

Một câu nói đơn giản mà như một tiếng sét giữa trời quang giáng xuống tôi.

 

Tôi đứng trong tàu điện, mặc cho tàu qua lại, tôi vẫn không nhúc nhích.

 

Dòng người xung quanh chen chúc, lướt qua tôi, nhưng tôi chỉ đứng đó đờ đẫn.

 

Tôi không biết cuộc gọi từ bệnh viện đã bị ngắt từ khi nào.

 

Khi lấy lại ý thức, tôi mới nhận ra túi đồ trong tay đã rơi vung vãi.

 

Tôi như kẻ mất hồn, lặng lẽ nhặt từng món đồ trên sàn.

 

Lòng tôi chưa bao giờ bấn loạn đến thế.

 

Tôi lao ra khỏi tàu điện, lần đầu tiên đón xe đến bệnh viện.

 

Trên xe, tôi chỉ mong tài xế chạy nhanh hơn, nhanh thêm chút nữa.

 

Thực ra trong thâm tâm, tôi hiểu rằng dù nhanh thế nào cũng không thay đổi được sự thật.

 

Nhưng trước khi cầm kết quả trong tay, tôi vẫn còn le lói một chút hy vọng.

 

Cuối cùng đến bệnh viện, sau một hồi chạy đôn chạy đáo, tôi nhận được báo cáo.

 

Trên tờ giấy ghi rõ: ‘Mức độ nguy cơ sàng lọc cao.’

 

Tim tôi như bị xé toạc ra.

 

Tên không nhầm, kết quả không nhầm, mọi thứ đã ngã ngũ.

 

Ngồi trên ghế bệnh viện, cầm tờ giấy nắm chặt hồi lâu, cuối cùng tôi quyết định đến phòng cấp cứu tìm Cố Tiêu.

 

‘Cố Tiêu có đây không?’ Tôi hỏi y tá.

 

Phòng cấp cứu rối tung cả lên.

 

Y tá vội vàng đáp, ‘Chị tìm bác sĩ Cố có chuyện gì không? Anh ấy đang cấp cứu trong phòng mổ.’

 

Tôi thấy từng người tất bật chạy qua, hết bệnh nhân này đến bệnh nhân khác được đưa vào, tiếng khóc và tiếng la hét hòa vào nhau.

 

‘Không… không có chuyện gì.’

 

Y tá không kịp để ý đến tôi, lại bận rộn đi làm.

 

Lúc đó tôi mới biết ở đường Tân Kiều vừa xảy ra tai nạn liên hoàn.

 

Chắc là anh lại bận suốt mấy ngày.

 

Tôi lê bước chậm rãi tự bắt xe về nhà.

 

Về đến nhà, thay giày xong, tôi ngồi ngẩn người.

 

Cho đến khi bố trở về, thấy tôi ôm đầu ngồi co ro dưới đất, ông vội đỡ tôi dậy, hỏi tôi sao thế.

 

'Có cãi nhau không?'

 

Tôi lắc đầu.

 

'Mất việc à?'

 

Tôi lại lắc đầu.

 

'Rốt cuộc là chuyện gì? Đừng làm bố lo lắng,' bố chẳng kịp thay quần áo, cứ thế ôm lấy tôi.

 

'Bố ơi, kết quả sàng lọc của con cho thấy khả năng cao đứa bé mắc hội chứng Down,' tôi bật khóc.

 

'Nghĩa là sao?' Bố bối rối hỏi.

 

'Có nghĩa là con mình có thể... có thể bị thiểu năng, như Trần Ngọc vậy.'

 

Bố khựng lại, lần đầu tiên ông ngồi sụp xuống, lặng người. Ông ngồi đờ đẫn bên cạnh tôi, không nói lời nào.

 

Cuối cùng, bố tháo chiếc mũ bảo hộ, đặt sang một bên.

 

'Bố...' Tôi khẽ gọi.

 

Ông không đáp.

 

Tôi thấy bố lau nước mắt, ngẩng lên thì phát hiện ra ông đã khóc ròng từ bao giờ.

 

Tôi rất đỗi ngạc nhiên.

 

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng thấy bố rơi một giọt nước mắt, cùng lắm là nhíu mày, chẳng hơn.

 

Khi mẹ vì bệnh tình của Trần Ngọc mà đòi ly hôn, ông cũng không khóc.

 

Ngay cả lúc bác sĩ bảo Trần Ngọc sẽ không bao giờ khỏi, cả đời phải có người chăm sóc, ông cũng không khóc.

 

Bố là ngọn núi kiên cường, đứng vững suốt bao nhiêu năm.

 

Nhưng bây giờ, ông lại bật khóc vì đứa con của tôi, khóc nức nở như một đứa trẻ.

 

Tôi cảm thấy đau lòng vô cùng.

 

Nhưng tôi không biết làm sao, chính tôi cũng chẳng biết phải làm gì, càng không biết phải an ủi bố ra sao.

 

Cứ thế, hai cha con tôi lặng lẽ ngồi bên nhau...

 

Một lát sau, bố lau nước mắt, đứng dậy.

 

'Đứng lên nào,' ông đỡ tôi dậy.

 

Tôi không chịu đứng lên.

 

Bố cúi xuống, bế tôi dậy.

 

'Gia Gia, không có chuyện gì trên đời là không thể vượt qua.'

 

Tôi cúi đầu, im lặng.

 

'Y học giờ phát triển lắm rồi. Nếu không ổn, đứa bé này... hai đứa vẫn còn trẻ, vẫn có thể có nhiều con mà.'

 

Tôi vẫn không nói gì.

 

Bố kéo tôi ngồi xuống ghế, còn mình thì vào bếp loay hoay.

 

Không biết bao lâu sau, ông lại kéo tôi đến bàn ăn, bảo tôi ăn chút gì đó.

 

'Con ăn không nổi,' tôi nhìn mâm cơm đầy ắp mà rơi nước mắt.

 

Bố thở dài, đứng dậy ra ban công gọi điện thoại.

 

Tôi không rõ ông gọi cho ai, cũng không nghe được ông nói gì.

 

Gọi xong, bố trở lại, ngồi nhìn tôi.

 

'Gia Gia,' ông gọi tên tôi.

 

'Những gì con đang trải qua, bố mẹ đều đã từng trải.'

 

'Hồi đó bố và mẹ làm việc ở công trình, bố thì ít học, mẹ cũng vậy. Khi đó, nông thôn đâu có ai kiểm tra thai kỳ?'

 

'Chỉ biết thấy bụng mẹ con ngày càng lớn, nghĩ chỉ cần ăn uống đầy đủ thì con sẽ phát triển tốt thôi.'

 

Ông dừng một chút, rồi tiếp tục.

 

'Sau này em con sinh ra, trắng trẻo mũm mĩm, ai nhìn cũng thích.'

 

'Nhưng chưa đến nửa tuổi, nó cứ hay ngủ thiếp đi, như điện thoại tự dưng sập nguồn, chỉ là sau vài chục giây lại tỉnh.'

 

'Bố không để ý, chẳng đưa đi khám.'

 

'Mãi đến lúc mọi người thấy thời gian “sập nguồn” của nó ngày càng dài, bố mới đưa đi bệnh viện, bác sĩ nói là động kinh, không bao giờ chữa khỏi...'

 

Bố đưa tay lên che mặt, tôi không thấy rõ biểu cảm.

 

'Bố có hối hận không?' Tôi bình tĩnh hỏi ông.

 

Đó là khi tôi học lớp 12, bố mẹ đi làm xa, tôi ở với ông bà.

 

Ông bà bảo bố mẹ đi làm để kiếm tiền cho tôi học đại học.

 

Nhưng hàng xóm lại nói mẹ tôi ra ngoài là để sinh con thứ hai.

 

Tôi không tin, cho đến ngày thi đại học, về nhà tôi thấy mẹ nằm trên giường, cạnh đó là em gái vừa mới sinh.

 

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như bị phản bội.

 

Tôi đã oán trách bố mẹ rất lâu.

 

'Hối hận,' bố trả lời chắc nịch.

 

Tôi ngạc nhiên vì sự thẳng thắn của bố.

 

'Sau này bố nghe nói, bệnh này có thể phát hiện trong thai kỳ, và đứa bé có thể không sinh ra. Bố cũng nghe nói rằng bệnh này nếu chữa sớm ở các bệnh viện lớn trên Bắc Kinh, tỷ lệ hồi phục sẽ rất cao.'

 

'Gia Gia, bố không hối hận vì phải chăm sóc em con cả đời, dù nó thế nào thì vẫn là con của bố.'

 

'Bố chỉ hối hận vì đã bỏ lỡ những cơ hội để nó có thể lớn lên khỏe mạnh.'

 

'Bố ít học, bố không hiểu biết, nên đã khiến em con đau khổ, cũng làm gia đình đau khổ.'

 

'Là lỗi của bố.'

 

Một câu 'Là lỗi của bố' khiến lòng tôi đau đến tột cùng.

 

Tôi đã đợi câu này rất lâu.

 

Tôi từng nghĩ rằng cuộc đời bất hạnh của tôi là do bố mẹ sinh thêm con thứ hai.

 

Thế nên tôi luôn ôm trong lòng một khúc mắc.

 

Tôi từng nghĩ rằng nghe được lời này sẽ khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Nhưng không, ngược lại, tôi chỉ thấy hổ thẹn với chính mình.

 

Bố tôi là một người cha tốt, lúc nào cũng vậy, là tôi đã quá ích kỷ.

 

Tôi lặng lẽ không nói gì.

 

Tôi biết lẽ ra mình nên an ủi bố, ông đã vất vả cả đời, bị số phận trêu đùa, sống chẳng dễ dàng gì.

 

Nhưng tôi không thể mở miệng.

 

'Lúc con kết hôn, có thể bố mẹ Cố Tiêu nghĩ con có động cơ gì đó, nên họ khó chịu, nghi ngờ con, bố hiểu hết. Nhưng bố tin con, con không phải người như vậy. Nhà họ Trần ta đều sống quang minh chính đại, dù khó khăn đến đâu cũng phải sống đàng hoàng.'

 

'Không một ai bên nhà họ đến chăm sóc con, quan tâm con, đó mới là điều bố thấy buồn nhất.'

 

'Dù bố có vất vả đến đâu cũng sẽ chăm sóc tốt cho con.'

 

'Bố, đừng nói nữa.' Tôi đã khóc sướt mướt.

 

Đây là lần đầu tiên bố tâm sự với tôi nhiều đến vậy.

 

'Được rồi, bố sẽ không nói nữa, chỉ một câu cuối thôi.'

 

'Bố có thể chăm sóc con mười mấy hai mươi năm nữa, nhưng khi bố mất đi, ai sẽ chăm sóc con? Con thông minh, nhưng trong chuyện này thì lại hồ đồ, Cố Tiêu là người tốt. Hôn nhân cần sự đồng hành và sẻ chia. Chân thành đổi lấy chân thành, mới có thể đi xa. Người sẽ đi cùng con đến suốt đời là cậu ấy, không phải bố.'

 

Tôi lặng lẽ lắng nghe, lần đầu tiên suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ giữa tôi và Cố Tiêu.