Gia Đình Tôi Không Cần Kịch Bản

Chương 10



13.

Tôi đã có một buổi gặp riêng với mẹ của Giang Thần.

Chị ấy vẫn như những gì tôi từng hình dung qua màn hình: tóc dài, môi đỏ, mặc một chiếc váy liền màu đỏ rực, cả người toát lên vẻ tự tin và khí chất rực rỡ.

Tôi đưa thực đơn sang:

“Mẹ Giang Thần, chị xem muốn uống gì.”

Chị ấy nhận lấy, còn tinh nghịch lè lưỡi trêu:

“Đừng gọi tôi là ‘mẹ Giang’ gì đó nghe già lắm. 

Tôi tên là Giang Yến, Yến như chim yến. 

Tôi có con, nhưng không có nghĩa là phải đánh mất cái tên của chính mình.”

Tôi bật cười, chân thành khen:

“Đúng là con người y như cái tên—tự do, bay bổng.”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Có mắt nhìn đấy. Trước kia còn có người bảo cái tên này nghe quê mùa.”

Chị cười, gọi một ly cà phê rồi trả lại menu cho phục vụ.

“Rồi, nói đi. Hôm nay tìm tôi là vì thằng nhóc nhà tôi đúng không?”

Tôi gật đầu không vòng vo. 

Tất cả những chuyện xảy ra ở trường giữa Giang Thần với Nhuyễn Nhuyễn và Kỳ Kỳ, tôi đều kể lại một cách rành rọt.

Nghe càng nhiều, sắc mặt chị ấy càng hiện rõ vẻ bối rối.

Đến khi tôi nói đến đoạn Giang Thần mang đồ ăn sáng và nước đường đỏ cho Nhuyễn Nhuyễn, chị ấy bỗng đứng bật dậy, đập bàn:

“Chắc chắn là học mấy trò mèo đó từ ông bố trăng hoa của nó rồi!”

Cú đập ấy làm tim tôi cũng muốn nảy ra khỏi lồng ngực.

Chị sực nhớ ra tôi vẫn đang ngồi đó, liền vội vã ngồi xuống, áy náy:

“Xin lỗi chị Oanh nhé. Tất cả là lỗi của tôi. 

Mấy năm nay tôi mải tranh giành quyền kiểm soát công ty với ‘chồng sắp cũ’, con cái toàn để cho bảo mẫu hoặc ba nó chăm. Không ngờ nó lại lớn lên lệch lạc như vậy. 

Chị yên tâm, tôi sẽ chấn chỉnh lại ngay, tuyệt đối không để nó làm phiền hai bé nhà chị thêm nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi suýt bị choáng vì lượng thông tin dồn dập trong một câu.

Gì cơ? tranh giành công ty nên không có thời gian dạy con?

Chị Giang day thái dương, rồi cầm lấy ly cà phê vừa mang tới, dốc cạn như đang uống rượu mạnh.

Rồi chị bắt đầu kể tôi nghe những năm tháng đã qua.

Thì ra, khi còn trẻ, chồng cũ của chị cũng dùng đủ lời ngon tiếng ngọt, tặng hoa, tặng quà để theo đuổi chị. 

Cả hai bắt đầu từ con số không, từng bước gầy dựng công ty.

Trước khi sinh con, chị là người có tiếng nói lớn nhất trong công ty.

Nhưng kể từ khi Giang Thần ra đời, chị phải tạm lui về, dành phần lớn thời gian chăm sóc con.

Và chính lúc ấy, chồng chị âm thầm gạt chị khỏi mọi vị trí quan trọng, rồi sau đó nhiều lần bị chị bắt quả tang ngoại tình.

Chị không làm ầm lên ngay lập tức.

Ngược lại, chị lựa chọn âm thầm quan sát, thu thập bằng chứng, chuẩn bị lật lại bàn cờ, giành lại công ty.

Cũng vì vậy mà chị đã để vuột mất rất nhiều thời gian đồng hành cùng con trai.

Có lẽ là do hôm ấy cà phê quá thơm, hoặc là vì cơn mưa ngoài trời quá dịu nhẹ.

Chúng tôi đã nói rất nhiều. 

Chị kể tôi nghe chuyện đời mình, tôi kể chị nghe hành trình làm mẹ.

Nuôi con chưa bao giờ là một con đường bằng phẳng.

Tôi cũng từng mất ngủ vì giận, vì lo.

Tối trằn trọc, sáng vẫn dậy sớm nấu ăn, rồi đi làm như chưa từng có gì xảy ra.

Có lẽ vì chúng tôi đều đang mang trên vai những vai trò giống nhau nên buổi trò chuyện hôm ấy không có một chút khoảng cách nào.

Như thể đã quen từ lâu.

Như thể đáng lẽ ra… chúng tôi nên gặp nhau sớm hơn, để trở thành tri kỷ của nhau.

Cà phê nối ly này đến ly khác, càng nói càng thấy lòng nhẹ tênh.

Sau khi nhiều lần cam đoan sẽ đích thân quản lý lại việc giáo dục Giang Thần, chị Giang Yến mới ra về.

Tối hôm ấy, mặt trăng tròn và sáng như lặng lẽ chứng kiến mọi điều giữa hai người mẹ. 

Ở hai bên chiến tuyến nhưng có chung một điều: tình yêu thương vô điều kiện dành cho con.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com