ngươi lo cho bản thân mình trước đi, Cố đại nhân.”
Ta chậm rãi nói từng chữ:
“Nếu ngươi sống không bằng chếc,
mẹ con nàng ta… há lại sống khá hơn được bao nhiêu?”
23
Mùng Sáu tháng Sáu, tân đế đăng cơ, thiên hạ đại xá.
Rằm tháng Tám, Thánh Thượng tế cáo trời đất, cử hành đại hôn đế hậu.
Hôm cử hành nghi lễ sắc phong hoàng hậu, nữ quan đưa đến cho ta lễ phục cùng trang sức,
nhưng đến lúc tuyên đọc sách phong lại khom mình lui ra.
Ta còn đang nghi hoặc, liền thấy một nữ tử cao gầy vén rèm châu, mỉm cười với ta.
Chiếc trâm chu sa trong tay rơi xuống “keng” một tiếng,
mắt ta lập tức hoe đỏ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Năm xưa người từng muốn Cố Du Minh làm phò mã – An Nghi công chúa,
chính là khuê trung tri kỷ thuở thiếu thời của ta.
Ta gả cho Cố Du Minh, cắt đứt tình nghĩa bao năm giữa ta và nàng.
Nay thời gian trôi qua, đã mười năm không gặp.
Chúng ta nắm tay nhìn nhau, nước mắt mơ hồ.
An Nghi vừa khóc vừa cười:
"Hoàng thượng đã tìm ta nhiều lần, mong ta làm người chủ lễ sắc phong cho ngươi."
Ta mắt ngấn lệ:
"Người từ chối nhiều lần, là vì không muốn gặp ta ư?"
"Là vì áy náy." An Nghi ôm chặt lấy ta.
"Làm sao ta có thể vì một kẻ tiểu nhân mà sinh hiềm khích với ngươi?"
Nàng nghẹn ngào nói:
"Gia Lạc, ta sẽ vì ngươi mà đọc sắc thư, vì ngươi mà chủ lễ."