Mùi m.á.u tanh lẫn mồ hôi và bụi đường theo gió ập tới,
ta ngã vào vòng tay hắn.
Tựa như chẳng thể tin nổi,
ta từ từ vươn tay —
chạm vào… chỉ là lớp áo giáp băng lạnh.
Tựa như đang rơi vào một giấc mộng.
Không có độ ấm.
Niềm vui cực độ xen lẫn nỗi buồn tột cùng rút cạn mọi cảm xúc trong ta.
Ta khẽ thì thầm:
“Chuyện này… thật sự là mộng sao?”
Tần Nguyên toàn thân khẽ run lên,
giây kế tiếp —
một đôi tay thô ráp giữ chặt lấy tay ta.
Thô, nhưng nóng.
Nóng như ngọn lửa, như còn sống.
Ta ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt hắn.
Đôi mắt đen nhánh vẫn mang theo sự dịu dàng và bao dung quen thuộc.
Hắn run run nắm lấy tay ta,
ép sát vào gò má lấm tấm râu của mình —
râu cứng cáp, lởm chởm như từng mũi kim đ.â.m vào lòng ta đau nhói.
Hắn cụp mắt xuống,
dịu dàng cọ nhẹ lòng bàn tay ta,
giống hệt như khi còn trẻ, mỗi lần chọc giận ta rồi làm nũng.
Là người thật.
Là Tần Nguyên bằng xương bằng thịt,
hai mươi lăm tuổi.
Hắn…
không chếc trong ngày Hạ chí năm hắn hai mươi.
Nước mắt ta lặng lẽ rơi xuống,
mềm nhũn ngã vào lòng hắn,
đầu tựa vào giáp sắt lạnh lùng của hắn,
ngón tay ta run rẩy không kiểm soát nổi,
rồi bỗng dưng giơ tay lên, phát tiết mà đ.ấ.m liên tiếp vài cái.
“Sau khi chàng bị lưu đày, ta đã sai biết bao người đi tìm chàng.”
“Tần Nguyên, đồ tồi!
Năm năm!
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Năm năm trời mà chàng chẳng gửi lấy một tin tức về?!”
Ta nghẹn ngào không thành lời.
“Là ta tồi…”
Tần Nguyên trầm giọng nói,
nhưng tay hắn không dám siết chặt,
chúng ta vẫn luôn giữ một khoảng cách mong manh.
Hắn khản giọng, lặp lại một lần nữa:
“…Là ta tồi.”
Lửa cháy lập lòe, ánh sáng bập bùng.
Các tướng sĩ xung quanh lặng như tờ.
Giữa màn đêm nặng nề như đổ mực,
chỉ còn tiếng ta nghẹn ngào nức nở vang lên.
Thứ từng mất, cuối cùng lại có thể tìm về.
Từ cõi chếc mà sống lại.
12
Mọi chuyện sau đó, tựa như một giấc mộng.
Ta đầu óc choáng váng, lảo đảo như sắp ngã,
chỉ nhớ mang máng Tần Nguyên hỏi ta có muốn trở về phủ Quận chúa hay không.
Ta lắc đầu, hắn không hỏi thêm lời nào,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
cũng chẳng hỏi vì sao ta búi tóc phụ nhân, mà bên cạnh lại không có phu quân.
Hắn xoay người căn dặn gì đó,
rồi Đông Dương liền bế ta vào một cỗ xe ngựa khác.
Tần Nguyên đứng ngoài xe,
giọng nói mang theo ôn nhu trấn an:
“Gia Lạc, cứ ngủ trước đi.”
…
Lần tiếp theo tỉnh dậy,
đã là hai ngày sau.
Trong chăn ấm áp thoải mái,
không khí thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ, an bình.