Gia Quy Của Mẹ

Chương 7



"Đã bảo mang nó về sớm, mày lại đòi đợi nó thi xong đại học."

 

"Cái gọi là cam kết c.h.ế.t tiệt gì chứ, sớm biết thế thì ép nó đi sang tên từ lâu rồi."

 

Thông tin quá nhiều khiến tôi nghe mà như lọt vào sương mù.

 

Bị mẹ tôi lừa là sao?

 

Ngày thi đại học, chẳng lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện gì?

 

13

 

Ba tôi lôi ra một tờ giấy cam kết đã ố vàng.

 

"Chính bà ta đồng ý mà, tôi có chiếm lợi gì đâu."

 

"Đây là giấy cam kết, đừng hòng chối cãi."

 

Tôi nhìn bản cam kết có chữ viết và chữ ký của mẹ, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

 

Thì ra, trước kỳ thi đại học, ba tôi đã vạch mặt với mẹ rồi.

 

Ông ta dẫn theo con riêng và tiểu tam ngang nhiên vào nhà, khiến mẹ tôi tức đến nhập viện.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Ba còn uy h.i.ế.p mẹ: nếu không sang tên nhà, ông ta sẽ đánh gãy tay tôi, khiến tôi không thể thi đại học.

 

Tiểu tam càng ngông cuồng, đứng trước giường bệnh mắng mẹ là "gà mái không biết đẻ".

 

Mẹ tôi vì tức giận mà bị nhồi m.á.u cơ tim nhiều lần, suýt phải vào ICU.

 

Lo lắng cho tôi đang dồn sức ôn thi, mẹ quyết định nhẫn nhịn đôi cẩu nam nữ này.

 

Bà ký vào bản cam kết, hứa sau khi tôi thi xong sẽ sang tên nhà.

 

Nhưng không ngờ, cả gia đình ba tôi lại không đợi được nữa.

 

Căn nhà này là nhà gần trường, giá trị khoảng 3 triệu tệ, là tài sản trước hôn nhân của mẹ tôi.

 

Ba tôi và đám người nhà ông đều mặc định rằng nhà sớm muộn gì cũng là của ông ta.

 

Người đàn bà ông nuôi bên ngoài cũng cho rằng căn nhà này là tài sản dành cho con trai ả.

 

Không ai ngờ rằng mẹ tôi đã sớm sang tên căn nhà cho tôi.

 

Hơn nữa, đúng ngày tôi thi xong, bà đã kẹp sổ đỏ vào trong hành lý gửi cho tôi.

 

14

 

Ba tôi vẫn còn lải nhải, nói tiền bảo hiểm mẹ để lại phải chia cho ông, vì đó là tài sản chung.

 

Ông còn bảo tiền tiết kiệm trong nhà đáng lẽ thuộc về ông.

 

Nói đến đoạn hăng máu, ông chỉ vào di ảnh mẹ trên tường mà chửi:

"Mày tính toán cả đời, nham hiểm xảo quyệt, nắm tiền như nắm mạng, giờ thì nhận báo ứng rồi, hahaha."

 

"Đúng là báo ứng, c.h.ế.t sớm là đáng đời."

 

Mấy dì tôi khóc ngất, các bác thì đỏ mắt định xông lên liều mạng với ông ta.

 

Ông bà nội đứng phía sau, cùng đám chú bác, ai nấy mặt mày khó coi.

 

Bấy lâu nay, họ đã quen sống ký sinh vào nhà tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cô tôi lạnh lùng nhìn tôi nói:

"Tiểu Vũ, con gái thì cần gì nhà cửa, học hành của em trai con mới là chuyện lớn."

 

"Nhường nhà cho nó, sau này con vẫn có nhà mẹ đẻ để về."

 

Tôi ngẩng đầu, xé nát bản cam kết.

 

Tôi nhìn cô và cả đám người họ hàng rồi nói lớn:

 

"Muốn có nhà để đi học, cũng được thôi."

 

Tôi chỉ vào thằng bé kia:

"Để con trai cô và con tiểu tam kia quỳ gối canh linh cữu cho mẹ tôi, tôi sẽ đồng ý."

 

"Còn không, cút đâu thì cút."

 

Người đàn bà kia tức đến biến giọng:

"Mày dám à? Tại sao con tôi phải canh linh cữu cho mẹ mày?"

 

Tôi lau nước mắt, giang tay bất đắc dĩ:

 

"Đấy, mọi người thấy rồi, không phải tôi không thương em trai, mà là mẹ nó không muốn nó học trường điểm."

 

"Không phải người làm mẹ thì luôn mạnh mẽ sao? Chút hy sinh đó mà cũng không làm được?"

 

15

 

Người đàn bà đó tát ba tôi một cái, dẫn con bỏ đi.

 

Ba tôi cuống lên định chạy theo, nhưng bị hai bác tôi chặn lại rồi vả cho mấy cái.

 

Ông bà nội không dám hó hé nửa lời, vì sợ tôi nổi điên.

 

Ba tôi quỳ trước linh cữu mẹ, mặt mũi bầm dập.

 

Ông ta vừa khóc vừa chửi mẹ tôi nhẫn tâm.

 

"Mày coi thường tao cả đời, chửi tao là phế vật, là đồ ăn bám, tao cũng có lòng tự trọng!"

 

"Lương mày không đưa tao một xu, toàn đem về nhà mẹ đẻ mày, tưởng tao không biết à?"

 

"Nói độc ác, ai ác hơn ai?"

 

...

 

Những lời đó khiến bác tôi phẫn nộ.

 

Bác cả đá ông ta một cái, quát:

 

"Nói rõ xem tiền nào là tiền gửi cho nhà mẹ tao?"

 

"Ít bịa chuyện bẩn thỉu bôi nhọ em tao!"

 

"Bao năm qua tao phải dọn đống rác mày gây ra bao nhiêu lần, giờ còn dám phản đòn?"

 

Ba tôi ôm mặt, gào lên không kiêng nể:

 

"Tiền tiết kiệm trong nhà chẳng còn đồng nào, không phải cho mấy người thì cho ai?"

 

"Tôi tính rồi, cộng cả bảo hiểm là gần 500 nghìn, các người còn không nhận?"