Giấc Mộng Lọ Lem Của Bạn Cùng Phòng

Chương 7



Từ hôm đó, Tống Tưởng bắt đầu công khai theo đuổi anh tôi.

Cô ta diễn hẳn phim thần tượng ngay trước mặt Bạch Địch, cố tình vấp ngã giữa đường để được anh đỡ. Nhưng còn chưa kịp ngước đôi mắt sũng nước lên, thì anh tôi lướt qua cô ta.

Nhìn vẻ mặt lúng túng của Tống Tưởng khi tự mình đứng dậy, tôi không nhịn được mà ghé sát vào Bạch Địch, hỏi:

"Sao anh không đỡ cô ấy?"

Anh tôi khó hiểu nhìn tôi, nhỏ giọng đáp:

"Vừa nhìn đã biết là dân ăn vạ, sau này em gặp phải cũng đừng có đỡ."

Nói xong, anh kéo tôi rời khỏi phạm vi tầm nhìn của Tống Tưởng.

Về đến ký túc, tôi phát hiện Tống Tưởng đang ngồi trên giường mình mà lướt điện thoại.

Thấy tôi, cô ta lập tức ném điện thoại lên bàn, sắc mặt khó coi, giọng nói đầy mai mỉa:

"Có một số người lạ lùng ghê lắm, cứ thích bám lấy bạn trai người khác."

Tôi lập tức hiểu ra cô ta đang ám chỉ chuyện ban nãy, không khỏi cảm thấy buồn cười.

‘Bạn trai người khác’ trong lời cô ta chắc phải là anh trai tôi đấy chứ? Tôi có chị dâu hồi nào mà không biết nhỉ?

Nhưng tôi chẳng có hứng giải thích quan hệ của mình với Bạch Địch, chỉ nhún vai nói hờ hững:

"Vậy sao? Có một số cặp đôi cũng lạ lùng ghê lắm, nhìn cứ tưởng không quen biết nhau không á."

Sắc mặt Tống Tưởng thay đổi ngay lập tức, giọng cao vút đầy đe doạ:

"Tôi nói cho cô biết, Bạch Địch là của tôi! Cô còn dám lượn lờ xung quanh anh ấy thì đừng trách tôi không khách sáo!"

Nghe câu thoại cringe quen thuộc này, mười ngón chân tôi lập tức vào nhiệm vụ, moi nền nhà ra cả toà lâu đài của búp bê Barbie.

Tống Tưởng nói xong thì đóng sập cửa rời đi, bỏ lại tôi còn đang nổi da gà vì mấy câu thoại đậm chất tổng tài của cô ta.

Điện thoại trong túi không ngừng reo, tôi mở ra xem thì thất tất cả đều là tin nhắn của Chu Tín Tín.

"Trời ơi! Tống Tưởng thực sự hẹn hò với Bạch Địch à???"

"Anh cậu thích cô ta ở điểm nào vậy?"

Kèm theo đó là ảnh chụp bài đăng mới nhất trên confession của trường.

Đó là bức ảnh Tống Tưởng đang mặc một chiếc áo khoác nam, thẹn thùng nhìn ống kính, caption là:

"Áo của anh ấy."

Bên dưới toàn là bình luận chúc phúc.

Tôi nhìn kỹ chiếc áo khoác trong ảnh, đúng là nhãn hiệu anh tôi thường mặc.

Nghĩ mãi mà không ra, tôi đành gửi ảnh cho Bạch Địch. Anh trả lời ngay tắp lực:

"Hôm qua anh bỏ quên áo khoác ở câu lạc bộ."

Cách làm của Tổng Tưởng thật khiến người khác khó hiểu. Rốt cuộc chỉ vì thoả mãn lòng hư vinh của bản thân hay thật sự khờ dại tin rằng anh trai tôi sẽ nghe theo mong muốn của đám đông mà ở bên cô ta?

Chỉ cần tưởng tượng đến viễn cảnh Tống Tưởng làm chị dâu tôi, tôi đã nổi hết da gà.

Điện thoại bất chợt reo lên, kéo tôi về với hiện thực. Là Bạch Địch gọi, hẹn tối nay cùng nhau về nhà.

Nhà chúng tôi và trường học ở cùng một thành phố, chỉ cần cuối tuần có thời gian rảnh thì tôi và Bạch Địch đều sẽ  trở về nhà.

Đầu bên kia điện thoại hơi ồn ào, có người không ngừng hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Ai đấy?"

"Gọi cho ai thế?"

Bạch Địch đáp gọn:

"Em gái tôi."

Ngay lập tức có người tiếp lời:

"Bạch Hàm hả? Ăn tối chưa? Chưa thì đi ăn chung đi?"

Là giọng của phó chủ nhiệm. Tôi sờ bụng, thấy hơi đói bèn hỏi:

"Mọi người đang ở đâu?"

Bạch Địch bảo: "Anh gửi định vị cho em." rồi cúp máy.

Ăn uống no nê xong, tôi đang ngồi chờ thanh toán thì thấy confession trường lại có bài mới.

Vẫn là Tống Tưởng, nhưng lần này nhân vật chính lại là... tôi.

Trong ảnh là cảnh Bạch Địch gắp thịt nướng cho tôi, còn tôi thì nịnh nọt đấm lưng cho anh ấy.

Chịu thôi, miếng ăn là miếng tồi tàn, tự trọng không làm miếng thịt tự chín được.

Điều khiến tôi tức giận là caption của Tống Tưởng.

"Không hiểu sao có những cô gái lại không biết giữ khoảng cách với bạn trai người khác, huhuhu."

Bình luận bùng nổ ngay lập tức.

Chưa đầy năm phút, tôi bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, gán mác ‘trà xanh’, ‘kẻ thứ ba’, thậm chí có người đào ra tên tuổi, lớp học của tôi, còn gọi tôi là chị kế độc ác của cô bé Lọ Lem.

Tôi chả biết cô ta chụp ảnh lúc nào, cũng không rõ cô ta còn ngồi đâu đó trong quán hay không. Nhưng đã thích bóp méo sự thật, thì cũng đừng trách tôi vạch mặt.

Tôi đẩy điện thoại đến trước mặt Bạch Địch, thản nhiên hỏi:

"Hoàng tử, anh có bạn gái từ bao giờ thế?"

Anh tôi liếc nhìn màn hình, ngơ ngác:

"Cô ta là ai?"

Tôi câm nín.

Người ta tạo scandal tình ái với anh suốt nửa tháng rồi mà anh còn không biết người ta là ai?

Lúc này, tôi đột nhiên thấy thương hại Tống Tưởng.

Nhưng tôi vẫn tốt bụng nhắc nhở anh:

"Người đóng vai Lọ Lem hôm trước."

Mặt Bạch Địch méo xệch như nhớ ra ký ức đáng quên nào đó.

Tôi bồi thêm một câu:

"Dân ăn vạ."

Anh tôi tái mặt.

"Là người lấy áo khoác của anh."

Ánh mắt Bạch Địch tràn đầy mê man, lập tức nghiêm túc hỏi tôi:

"Mấy người đó... là cùng một người hả?"