Sau khi đạt thành hợp tác với Xuân Hạ, Xuân Hạ quyết định phát huy giá trị của ta đến mức tối đa.
Vì vậy, nàng ta để ta thêm một ít hoa hồng vào các loại thuốc bổ mà phu nhân gửi cho nàng ta, lượng rất nhẹ, sẽ không khiến nàng ta sảy thai, nhưng sẽ khiến nàng ta đau bụng không ngừng.
Đại phu đến bắt mạch liền biết là do ăn nhầm hoa hồng.
Hầu gia tức giận, nghiêm lệnh điều tra kỹ lưỡng.
Cuối cùng điều tra ra được là từ thuốc bổ bên phía phu nhân gửi đến.
Mà người gửi bổ dưỡng là ta được đưa lên.
Ta lập tức quỳ trước mặt Hầu gia, hơi ngẩng đầu lên, đã thấy Hầu gia mặt mày u ám, nhìn chòng chọc vào ta.
Phu nhân ngồi bên cạnh Hầu gia, sắc mặt cũng rất khó coi.
Xuân Hạ nửa tựa vào nhuyễn tháp, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt ngấn lệ, trông thật đáng thương.
"Ai đã sai ngươi bỏ độc?" Hầu gia lạnh giọng hỏi.
Ta cúi đầu không nói lời nào.
Hầu gia cười lạnh: "Bản hầu không tin miệng ngươi có thể cứng như đá!"
Nói xong, Hầu gia ra lệnh với ngoài cửa: "Người đâu, kéo nha đầu này ra đánh, đừng đánh chết, chậm rãi đánh, đánh đến khi ngũ tạng của nàng ta nứt ra, cũng không cho nàng ta chết, bản hầu gia xem nàng ta có phải cứng miệng mãi không..."
Ta chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Hầu gia còn ác độc tàn nhẫn hơn cả phu nhân.
Hai gã sai vặt cao lớn thô kệch đi vào, lập tức tiến tới kéo ta đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Xuân Hạ kịp thời lên tiếng: "Hầu gia, chuyện này cứ cho qua đi, dù sao cũng không có sai lầm lớn, tha cho Lan Nhi, cũng coi như làm việc thiện tích đức cho đứa trẻ trong bụng.
"Lan Nhi và ta tình như tỷ muội, ta tin nàng ấy sẽ không hại ta, nếu điều tra sâu hơn, ta lo trong phủ sẽ gà chó không yên, không bằng cứ để như vậy..."
Xuân Hạ nói có ý chỉ, tuy không nói rõ, nhưng ai cũng nghe ra, Xuân Hạ đang ám chỉ rằng chuyện này là do phu nhân làm, nếu đánh ta khai ra phu nhân, thì sẽ không thể cứu vãn được.
Nhưng trong tai Hầu gia, đây chính là sự khoan hồng độ lượng, một lòng chỉ vì ông ta và Hầu phủ mà suy nghĩ.
Hầu gia ngước mắt, nhìn thoáng qua phu nhân một cái thật sâu.
Sắc mặt phu nhân vô cùng khó coi, muốn mở miệng giải thích, nhưng cũng không dám, một khi mở miệng sẽ có cảm giác như "giấu đầu lòi đuôi", cái chuyện ngậm bồ hòn làm ngọt này đã định là do bà ta phải chịu rồi.
---
Xuân Hạ rất đắc ý, Hầu gia để an ủi nàng ta, hứa rằng khi đứa trẻ ra đời, bất kể là trai hay gái, sẽ để nàng ta nuôi nấng.
Mặc dù phu nhân bên kia không bị trừng phạt rõ ràng, nhưng Hầu gia đã bảo với bà ta, chép kinh sách tích phúc đức cho đứa trẻ trong bụng Xuân Hạ...
Còn phần ta, bị Hầu gia phân phó cho gã sai vặt kéo đi đánh ba mươi roi.
Mỗi bước mỗi xa
May mắn là ta đã nhét tiền, ba mươi roi cũng chỉ làm cho có lệ, tuy nhìn có vẻ thảm nhưng không nghiêm trọng lắm.
Nhưng trong mắt người ngoài, sau khi ta bị đánh ba mươi roi thì bắt đầu sốt, sốt cao không dứt ba ngày, cuối cùng c.h.ế.t trong phòng của hạ nhân.
Thực ra là Xuân Hạ cho ta chết, để ta chạy đi sắp xếp cho nàng ta một đứa trẻ thay thế.
Trước khi đi, Xuân Hạ lại một lần nữa đưa ra khế ước bán thân trước mặt ta: "Ngươi làm việc cho tốt vào, khế ước bán thân này tự nhiên sẽ thuộc về ngươi, nếu dám có ý nghĩ khác, ta sẽ gửi khế ước bán thân này đến những nhà chứa rẻ tiền nhất, để ngươi bị những kẻ hạ lưu đó cưỡi ngày đêm!"
Nhìn thấy gương mặt dữ tợn của Xuân Hạ, ta thật sự cảm thấy bi ai, tại sao nàng ta lại trở thành như vậy, hay từ đầu nàng ta chính là như vậy?