Giấc Mộng Xưa

Chương 1: 1.1



Chương 1.



Ta và Thẩm Kinh Mặc yêu nhau suốt mười năm. Một giấc tỉnh dậy, tất cả mọi người đều nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ. Họ nói: ta và Thẩm Kinh Mặc chưa từng có giao tình, còn vị hôn phu của ta, cũng là một người khác.



“Tiểu thư, hôm nay Thẩm tướng quân thành thân, lão gia và phu nhân đang ở tiền sảnh đợi người cùng đi.”



Chiều tà, ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên vết sẹo mờ nơi cổ tay.



Ta ngồi trước gương, xuất thần, lặng lẽ tự cài trâm hoa lên tóc.



Người trong gương, đẹp thì đẹp đấy, nhưng sắc mặt nhợt nhạt, đã mang dáng vẻ của ngọn đèn trước gió.



Vài tháng trước, ta rơi xuống vách núi. Tỉnh lại, thân thể mỗi ngày một yếu hơn.



Không chỉ là thân xác, mà nỗi dày vò trong lòng còn dữ dội hơn.



“Tân nương là ai?”



Ngoài cửa, nha hoàn khựng lại, khẽ đáp: “Nhị tiểu thư Lộ gia, Lộ Thu Nguyệt.”



Ta gục xuống bên cửa sổ, yếu ớt cười giễu: “Lại là nhị tiểu thư của nhà nào nữa đây… Thẩm Kinh Mặc hắn, khụ khụ…”



Giá mà thật sự mất trí thì thôi, đằng này những ký ức về Thẩm Kinh Mặc vẫn khắc sâu trong tâm trí ta, rõ ràng đến từng nét.



Vậy mà tất cả, trong mắt người đời, đã hóa thành mây khói, chỉ còn mình ta nhớ.



Ngày xưa đã yêu sâu đậm bao nhiêu, hôm nay đau xé tim bấy nhiêu.



“Hắn có từng nhắc đến ta không?”



Nha hoàn lưỡng lự một lát mới đáp: “Chưa từng, chỉ nói mời Bạch phủ dự tiệc cưới.”



“Tốt, ta biết rồi.”



Môi trong gương đã điểm son đỏ thắm, ta đứng dậy.



Vị hôn phu của ta, giờ đây, sắp cưới người khác.



Một canh giờ sau, tại tiền sảnh Thẩm gia.



Ta cầm d.a.o kề cổ, trước mặt đầy khách khứa, giọng run rẩy:



“Thẩm Kinh Mặc, nếu chàng dám cưới nàng ta, hôm nay ta sẽ c/h/ế/t ngay trước sảnh Thẩm gia!”



Thẩm Kinh Mặc đứng giữa đường đường đại sảnh, ánh mắt sâu thẳm như vực. Năm tháng gió sương mài giũa, chàng thiếu niên từng ý khí phong phát nay đã nội liễm như lưỡi kiếm giấu trong vỏ, cũng như thứ rượu càng ủ càng nồng.



Thân hình hắn cao lớn, thẳng tắp. Ngày trước, khi đứng bên ta, bờ vai ấy là chỗ dựa vững chắc nhất của ta; giờ đây, nó lại đang che chở Lộ Thu Nguyệt.



Mọi người kinh hãi, không ai dám tiến lên.



Xung quanh xì xào:



“Nghe nói nàng ta chính là kẻ quấn quýt Thẩm tướng quân. Ngã xuống vách núi, đầu óc hỏng rồi, cứ tưởng mình là vị hôn thê của Thẩm tướng quân, đòi xen vào hôn sự người ta, tháng này đã là lần thứ ba.”



Thẩm Kinh Mặc ôm Lộ Thu Nguyệt trong lòng, lạnh mắt nhìn: “Bạch tiểu thư, quá tam ba bận.”



Tim ta như bị d.a.o cắt, vừa cười vừa khóc, mắt nhòa lệ.



Năm xưa lần đầu gặp Thẩm Kinh Mặc, hắn vẫn còn trẻ.



Mười bảy mười tám tuổi, cưỡi ngựa trên phố dài.



Lần thứ nhất, ta chặn ngựa của hắn, hắn lạnh lùng nhìn ta hỏi:



“Không muốn sống nữa sao?”



Lần thứ hai, hắn vội ghìm cương, đầy mình sương lạnh: “Ngươi không có mắt à?”



Lần thứ ba, đôi mày mắt ấy cuối cùng cũng điểm chút ý cười: “Bạch tiểu thư, quá tam ba bận, lên ngựa đi.”



Ta đưa tay ra với hắn, nắm một cái là trọn mười năm.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn



Ta từng có được trọn vẹn sự thiên vị, cưng chiều và yêu thương của hắn.



Một Bạch tiểu thư kiêu hãnh, cứng cỏi như ta, cuối cùng cũng bị Thẩm Kinh Mặc nuông chiều đến hư hỏng.



Đêm ấy, trăng thu treo cao.



Ngón tay Thẩm Kinh Mặc khẽ vẽ qua mái tóc ta, giọng hắn dịu dàng mà trịnh trọng:



“Uyển Hương, gả cho ta đi. Ta đã đợi quá lâu rồi. Trong phủ tướng quân, chỉ có một nữ chủ nhân là nàng.”



Một trận mưa thu, một t.a.i n.ạ.n ập đến.



Ta chẳng may ngã xuống vách núi.



Khi tỉnh lại, mọi thứ đã khác.



Nhắc đến chuyện cũ, ai nấy đều nhìn ta như nhìn một kẻ điên.

Họ nói: “Người có tình cảm dây dưa với Thẩm tướng quân là Nhị tiểu thư của Lộ gia, giữa Thẩm gia và Bạch gia xưa nay chưa từng qua lại.”



Mọi người đều cho rằng ta bị chấn thương đầu, trí nhớ hỗn loạn.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ có ta biết, ký ức về Thẩm Kinh Mặc rõ ràng đến mức nào, tuyệt đối không thể sai.



Ta bệnh nằm liệt giường, ngày ngày ngóng trông.



Hôm ấy, có người đến bên giường ta.



Trên người là bộ y phục trắng tinh, dáng vẻ tao nhã, ôn hòa như ngọc, như vầng trăng sáng nơi chân trời.



Có lẽ hắn vừa tan triều trở về, trên vai còn vương hơi sương, mái tóc đen ướt đẫm lòa xòa bên áo.



Hắn cúi xuống bên giường, nhẹ nhàng đan lấy ngón tay ta, trong mắt chứa đầy dịu dàng và thương xót.



“Uyển Hương, nàng phải mau khỏe lại.”



Nhìn hắn, trái tim vốn phiền muộn của ta dần bình yên trở lại.



Mẫu thân nói, hắn tên là Lộ Trạch Khiêm, là ca ca của Lộ Thu Nguyệt, đồng thời cũng là vị hôn phu của ta.



Ta đẩy hắn ra, quay lưng đi.



Lộ Trạch Khiêm khẽ thở dài:



“Nếu nàng muốn gặp hắn, ta sẽ đưa nàng đi.”



Ngày ấy, ta nghe bọn nha hoàn trong viện xì xào:



“Lộ công tử vì điều tra vụ tiểu thư rơi xuống vực, ngày đêm không nghỉ, chẳng ăn chẳng uống. Vừa xong việc đã vội trở về thăm tiểu thư, xem ra vẫn còn bị tổn thương nặng lòng.”



Ta thu mình trong phòng, nước mắt tuôn không dứt.



Ta còn có thể làm gì đây?



Ta chẳng nhớ được gì cả.



Giống như Thẩm Kinh Mặc, hắn cũng chẳng nhớ đến ta.



Đêm nay, dưới ánh nến rực rỡ, bên cạnh hắn là Lộ Thu Nguyệt.

Một mỹ nhân diễm lệ đến nhường ấy —

Ta ghen tỵ đến thắt lòng.



Cười được mấy tiếng, trong n.g.ự.c bỗng nghẹn lại, vị tanh tràn lên cổ họng, m.á.u b.ắ.n đỏ cả tà váy xanh biếc.



Cơ thể ta mềm nhũn, ngã nhào về phía trước như cánh chim mất trọng lực.



Khoảnh khắc cuối cùng, có người đỡ lấy ta, giọng nói chan chứa đau lòng:



“Uyển Hương… sao nàng phải khổ đến thế này…”



Trái tim ta run lên, mấp máy môi:



“Kinh Mặc… cuối cùng chàng cũng chịu nhận ta rồi…”



Ngẩng đầu lên, trong ánh sáng chói lòa, là một gương mặt khác.



Người ấy nhíu mày, không có hàng lông mày sắc lạnh của Thẩm Kinh Mặc, cũng chẳng có đôi mắt thâm trầm ấy.



Môi hắn mảnh, nét môi mềm, đôi mắt như mặt hồ thu, sâu và trong, phản chiếu ánh sáng vụn vỡ.



Đẹp như trăng sáng, cô độc mà thanh khiết.



Lộ Trạch Khiêm nhìn ta, ánh mắt chan chứa xót xa, gương mặt trắng bệch.



Ống tay áo trắng như tuyết của hắn đã bị m.á.u ta nhuộm loang lổ, vậy mà hắn chẳng hề để tâm.



Hắn dùng cánh tay nâng đỡ lấy ta, giọng nói dịu dàng mà vững chắc:



“Uyển Hương, ta đưa nàng về nhà.”



“Nhà…” Ta cố gắng ngẩng đầu, nhìn về phía đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước của Thẩm Kinh Mặc, khẽ cười cay đắng:



“Nhà của ta… ở đâu chứ…”



Thẩm Kinh Mặc không nói gì.



Cũng chẳng để ý đến tiếng khóc nghẹn ngào của Lộ Thu Nguyệt bên cạnh.



Hắn chỉ lặng lẽ đứng đó.



Hắn thật sự… không còn nhận ra ta nữa.



Người thiếu niên từng mỉm cười với ta, từng chìa tay ra, ngông nghênh nói “Lên ngựa đi”



Giờ đã không còn nhận ra ta là ai.



Ta tựa đầu lên vai Lộ Trạch Khiêm, cơn đau dồn đến nghẹt thở, sau cùng chỉ còn lại tê dại.



Hơi thở yếu ớt, đứt quãng:



“Phiền chàng… đưa ta về nhà.”



Cả đời này, ta — Bạch Uyển Hương — chưa bao giờ t.h.ả.m hại đến thế.