Thẩm Kinh Mặc có công, triều đình không dám động tới, sai hắn đóng giữ Bắc địa để giữ yên bờ cõi; dần dần sẽ thu quyền lại trung ương, tránh một cuộc nội chiến. Đại sự đã thành.
“Ta đã nghĩ rõ.” Ta đáp.
Đại sư đưa cho ta một bát thuốc: “Uống rồi ngài sẽ dần quên tiền kiếp. Khi mối liên kết bị cắt, lão tăng sẽ đến Bắc địa đưa họ một thứ giải dược. Ba mối liên hệ bị bẻ, nghiệp chướng tiêu, nữ thí chủ sẽ bình an năm này qua năm khác.”
Ta nhìn bát thuốc, khẽ cười cay: “Cao tăng đã giúp họ bao năm rồi… mối liên hệ giữa nàng và Thẩm Kinh Mặc đâu phải một sớm một chiều mà gỡ.”
“Ngài sáng suốt. Phép này trái với thiên đạo, sẽ hao tổn tuổi thọ. Ngài có điều chưa xong trong lòng không?” thầy hỏi.
Ta nhìn tờ hoa giấy cũ nát trên cửa sổ, cười: “Ta muốn lên Bắc địa một chuyến.”
Muốn xem nụ cười thực sự của Uyển Hương là thế nào.
Gần đông sang, ta thấy một cô bé ở trong viện Biên thành, nhỏ giống Uyển Hương, còn giống Thẩm Kinh Mặc hơn nữa.
Ta muốn nói vài câu với bé, nhưng Uyển Hương có vẻ sợ, kéo bé lui.
Chẳng phải là nàng đã nhớ rồi sao…
Ta không biết phải đối diện với nàng ra sao, đành lúng túng rút từ tay áo ra một cái trống lắc tặng cô bé, che giấu sự bối rối.
May mà cô bé nhận lấy.
Hoá ra, khi Uyển Hương nhìn người thân thiết, ánh mắt nàng là như vậy.
Bất chợt ta nhớ lại nhiều năm về trước, ánh mắt mà nương ta nhìn cha ta, cũng dịu dàng và sáng rỡ như thế.
Giây phút ấy, ta bỗng thấy lòng mình buông lỏng, như đã được giải thoát.
Trận chiến của Thẩm Kinh Mặc năm đó vô cùng hiểm ác. Quân cờ ngầm mà Hoàng thượng bố trí sâu kín khó lường. Kiếp trước, vì kiêu ngạo, ta từng ngầm ám chỉ rằng bên cạnh Thẩm Kinh Mặc có gián điệp; khi không tìm ra, ta g.i.ế.c sạch tất cả những người bên hắn.
Kiếp này, ta tự nhiên có cách khiến hắn mở miệng.
Kẻ gián điệp ấy võ nghệ cao cường, lại là tử sĩ trung thành của Hoàng thượng, liều mạng quyết đấu. Sao ta có thể toàn mạng trở về?
Khi thanh kiếm xuyên qua ngực, ta lại cảm thấy như được giải thoát.
Ngày tháng chẳng còn nhiều, sớm một ngày hay muộn một ngày, có gì khác nhau đâu.
Ta không chịu nổi ánh mắt đầy áy náy của Uyển Hương, cũng không cần sự thương hại từ bất cứ ai.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Thẩm Kinh Mặc đã thắng, và chúng ta còn rất nhiều việc phải làm.
Đêm trước khi rời đi, Thẩm Kinh Mặc đến gặp ta.
Ta nói:
“Phải chiếm cho được mười bốn châu.”
Hắn đáp: “Được.”
“Từ nay về sau, khi Uyển Hương còn sống, không được để quyền lực rơi vào tay hoàng tộc. Về đời sau, ta không quản.”
Hắn lại đáp: “Được.”
Có những lời không cần nói thêm, ta và hắn đều hiểu.
Ta trở về kinh, nhìn mấy chục vạn tinh binh dưới sự chỉ huy của Thẩm Kinh Mặc tiến quân ra Bắc. Vài năm sau, mười bốn châu quy thuận triều ta.
Thời thái bình đã đến.
Trí nhớ của ta, ngày càng kém đi.
Đôi khi, trong mộng, ta thấy một nữ tử, tỉnh dậy rất lâu mới nhớ ra, đó là Uyển Hương.
Ta gọi Lộ Thập, bảo hắn mang lời nhắn đến Biên thành.
Hôm sau, ta gọi mãi chẳng thấy, chỉ có người vào báo:
“Thừa tướng, Lộ Thập đã đi Biên thành rồi.”
Ta ngẩng nhìn bầu trời xanh thẳm, hỏi:
“Hắn đến đó làm gì?”
“Ngài dặn hắn mang một lời nhắn đến Biên thành mà.”
“Tới ai?”
“Ờ… chắc là… Thẩm Tướng quân?”
Ánh mắt ta dừng trên bản tin thắng trận trong tay, khẽ đáp:
“Ừ, có vài việc, quả thật cần bàn với Thẩm Tướng quân, về chuyện thuế khóa năm tới…”
Sau khi vào đông, ta đổ bệnh.
Thái y nói ta lao lực quá độ, bệnh là do mệt mỏi tích lại, về sau phải tĩnh dưỡng.
Ân sư tuổi đã cao, ấu đế còn non nớt, ta sao có thể buông tay?
Lộ Thập thường đỏ mắt nhìn ta, chẳng dám khuyên. Đêm trừ tịch, hắn mang đến một giỏ giấy đỏ, bảo ta cắt hoa dán cửa.
Ta bật cười, ho vài tiếng:
“Từ trước đến giờ ta chưa từng cắt thứ này… Ngươi nghe cô nương nhà ai xúi mà bắt ta làm vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đến cả Thu Nguyệt cũng tới, nhìn ta thật kỹ, rồi òa khóc.
Ta đành cầm kéo, ngẩn ngơ nhìn tờ giấy còn dang dở, cười bảo:
“Hóa ra ta cũng có năng khiếu đấy chứ.”
Nghe xong, mắt cả hai càng đỏ hơn, Thu Nguyệt bật khóc nức nở.
Hai đứa trẻ ấy thật khó dỗ, khiến lòng ta cũng nghẹn lại. Ta đành đưa mỗi đứa một bao lì xì, nói:
“Năm mới bình an.”
Qua được mùa đông năm ấy, ấu đế đã có thể tự mình gánh vác triều chính.
Đến tháng Giêng, ân sư qua đời.
Sau khi đi điếu tang về, ta nôn ra một ngụm m.á.u tươi ngay trước cửa phủ, từ đó ngã bệnh nặng không dậy nổi.
Thái y xem xong, chỉ lắc đầu, gọi Thu Nguyệt ra dặn dò vài câu.
Khi nàng trở lại, gương mặt đã trở nên bình thản.
“Ca, trời tạnh rồi, huynh có muốn ra ngoài dạo một chút không?”
Ta khẽ nhắm mắt, gắng sức lấy lại tinh thần:
“Muốn đi… núi Tùng Tử xem thử.”
Khuôn mặt Thu Nguyệt thoáng cứng lại:
“Núi Tùng Tử có gì đáng xem đâu?”
Ta cũng chẳng biết, chỉ là muốn đi thôi.
“Nếu muội không muốn, cũng chẳng sao… Trời lạnh thế này, nghỉ đi cũng được.”
Thu Nguyệt bỗng bật dậy, xúc động nói lớn:
“Huynh điên rồi à! Đã chẳng nhớ gì nữa, còn muốn lên núi Tùng Tử làm gì!”
Ta ngơ ngác nhìn nàng:
“Ta bệnh thật mà, trí nhớ cũng kém rồi.”
Thu Nguyệt gạt nước mắt, quay người đập cửa bỏ đi.
Ta thực sự không hiểu vì sao nàng lại giận dữ.
Về sau, ta chỉ còn nằm trên giường bệnh, thời gian tỉnh táo ngày một ít dần.
Ngay cả khi mở mắt, ta cũng chỉ ngẩn người nhìn những cành cây ngoài cửa sổ.
Lộ Thập ngày nào cũng ở bên cạnh, nói chuyện với ta.
Ta dặn hắn phải chăm sóc Thu Nguyệt thật tốt.
Hắn gật đầu nhận lời.
Một buổi sớm, cơn gió ấm áp lùa qua khung cửa sổ.
Ta như cảm nhận được điều gì, chậm rãi mở mắt.
Lộ Thập quỳ bên cạnh, khóc nức nở.
Ta liền biết, mình không còn được bao lâu nữa.
Người ta thường nói, trước lúc c/h/ế/t, cả đời sẽ hiện lên như một thước phim trước mắt.
Nhưng đời ta, ký ức ấy lại ít ỏi đến đáng thương.
Thuở nhỏ chịu đựng phong sương, gian nan mà bước, vào triều làm quan, giam vua, trừ dị, chuyện xấu nào cũng từng làm.
Ba mươi tuổi nhận báo ứng, cũng là lẽ đương nhiên.
Chỉ là…
“Vì sao ta không có phu nhân?”
“Từng có lúc ta yêu một người…”
“…Ta không còn nhớ nữa.”
Lộ Thập nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nức nở:
“Có… có đấy, phu nhân tên Bạch Uyển Hương. Năm ngoái đã về Biên thành ngắm hoa.”
Ta ngơ ngẩn, khẽ “ừ” một tiếng, dồn hết sức nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn:
“Uyển Hương… ta nhớ nàng rồi. Phải chăm sóc nàng, phải chăm sóc nàng…”
“Vâng.” Nước mắt Lộ Thập rơi xuống mu bàn tay ta, cũng chẳng buồn lau.
Ánh xuân ngoài cửa sáng rực, phủ lên người ta, ấm áp.
Ta cố gắng nhìn cho rõ hơn, nhưng tầm nhìn từng chút một tối sầm, cuối cùng chìm vào màu mực đen.
Làn ấm áp ấy cho ta biết, ánh sáng vẫn còn đó.
Chỉ là… ta không còn được nhìn thấy nữa.
__Hết__