Giấc Mộng Xuân

Chương 14



26.

Có lẽ là do bao đêm trong mộng đã rèn cho ta một chút can đảm.

Cũng có lẽ là bởi đã cùng nhau đi qua một lần sinh tử.

Cuối cùng — ta đã hiểu rõ.

Tình yêu phải nói ra. 

Có như thế, mới không hối tiếc.

Ta nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên môi chàng.

Ta đã sớm có tình cảm với chàng, từng chút, từng chút một mà không hay biết.

Dù trong mộng từng thân mật bao nhiêu lần, thì đây vẫn là lần đầu tiên giữa ta và chàng thực sự tiếp xúc thân mật trong đời thực.

Ấy vậy mà — tay ta đã theo bản năng vòng lên cổ chàng.

Tự nhiên đến mức chính ta cũng thấy hoảng.

Thẩm Hoài Dương thoáng sững người, nhưng rất nhanh đã phản ứng, cúi xuống chủ động đáp lại — nụ hôn càng thêm sâu.

Ta lại ngẩn ra.

Sao ta lại quen tay đến thế chứ…

Thật là… quá xấu hổ.

Nhưng Thẩm Hoài Dương dường như nhìn thấu tất cả những suy nghĩ đang lướt qua trong đầu ta.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Chàng khàn giọng cười nhẹ, cúi đầu nói:

“Dung Dung, nàng thế nào… ta cũng yêu.”

27.

Ngày hôm ấy trở về phủ, mẫu thân chỉ liếc mắt nhìn thần sắc ta, liền hiểu rõ tất cả.

Hai nhà đều vui mừng khôn xiết..

Lễ thành thân giữa ta và Thẩm Hoài Dương được định vào mồng tám tháng sau.

Ta sắp đi lấy chồng rồi.

Tống Tương mang theo một chiếc trâm cài hoa hải đường đến làm lễ vật tặng mừng.

Nàng ấy chúc ta hạnh phúc.

Rồi ngượng ngùng nói rằng — hình như mình cũng đã gặp được người trong lòng, là một thư sinh.

Ta mỉm cười.

Tống Tương, dù năm xưa từng đối đầu cùng ta, nhưng suy cho cùng — nàng lại là người hiểu ta nhất.

Nay nàng cũng đã tìm được người mình thực tâm yêu thương, lòng ta cũng vui mừng cho nàng. Chúc nàng được như ý.

Khi ta cứ mãi vuốt ve cây trâm trên tóc, Thẩm Hoài Dương nhìn ta, ánh mắt càng lúc càng sâu.

Chàng rời phủ, không nói không rằng, rồi trở về với một chiếc trâm hoa hải đường khác — tinh xảo hơn, lớn hơn, đẹp hơn gấp bội.

Chàng nhét vào tay ta, nghiêm túc dặn dò:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Dung Dung, ngày đại hôn — nàng chỉ được phép cài trâm ta tặng.”

Đúng là nhỏ mọn!

28.

Ngày xuất giá.

Người khóc to nhất — lại là huynh trưởng của ta.

Vừa khóc vừa nghẹn ngào dặn dò:

“Thẩm Hoài Dương! Nếu sau này Dung Dung có nửa phần uất ức, ta sẽ không tha cho ngươi!”

“Dung Dung phải hạnh phúc cả đời!”

Thẩm Hoài Dương đứng đó, nghiêm túc đáp lời.

Sau đó, chàng lặng lẽ lấy một quyển sổ nhỏ, trao cho huynh ấy.

Huynh trưởng nhìn thoáng qua, lập tức lau nước mắt, cười tươi rói mà đích thân đưa ta ra cửa.

Thật là tò mò.

Đêm tân hôn.

Khách khứa dần lui, đã đến lúc động phòng hoa chúc.

Tuy trong mộng, giữa ta và chàng vẫn chưa đi đến cuối cùng, nhưng.... những việc phía trước đó đã xảy ra không ít lần rồi.

Đèn long phụng đỏ rực khắp phòng.

Thẩm Hoài Dương khoác hồng bào, quỳ gối trên giường cưới, quay đầu nhìn ta.

Chàng... tự tay cởi áo.

Ánh mắt chàng mang theo tia nóng bỏng chưa từng thấy, giọng trầm khàn khẽ cười:

“Dung Dung — hôm nay, ta là của nàng.”

“Tùy nàng xử trí.”

Lần này, là thật rồi.

Mộng đẹp rốt cuộc đã thành sự thật.

Giữa lúc ý loạn tình mê, ta bỗng nhớ tới chuyện gì đó, âm thanh đứt quãng vang lên:

“Hoài Dương… chàng đưa cho huynh trưởng cái gì vậy?”

Chàng hơi cúi đầu, tỏ vẻ bất mãn, lực đạo cũng tăng thêm vài phần:

“Dung Dung đoán thử xem.”

Ta cắn răng, không còn hơi sức mà nghĩ tiếp.

Cuối cùng đành bỏ cuộc.

Nhưng mà... ta thật sự muốn biết mà.

Thật đó.

------(Toàn văn hoàn)-----

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com