“Hoài Dương à, mẫu thân con mất sớm, cha con một tay nuôi lớn, cuộc sống hẳn không dễ dàng gì…”
“Con và A Nhu giống nhau thật đấy, cứ như khuôn đúc ra vậy.”
“Giờ đã về rồi thì đừng đi nữa, ở lại đây thôi con nhé.”
…
Người như thể gặp được người thân xa cách lâu ngày, tay không rời hắn, câu chuyện nối tiếp câu chuyện, dường như đã quên hẳn sự hiện diện của ta.
Ta đứng một bên, bị gạt ra khỏi vòng trò chuyện thân mật.
Mãi một lúc sau, mẫu thân mới như sực nhớ đến ta, vội kéo ta lại gần, tay ôm lấy vai ta, giọng hân hoan:
“Nói cũng thật có duyên, Hoài Dương, đây là Dung Dung, con còn nhớ không?
Hồi nhỏ hai đứa từng chơi với nhau đấy.”
“Dung Dung nhà ta dịu dàng, ngoan ngoãn, ôn nhu nhất mực.”
Người vừa nói vừa mỉm cười tươi rói.
Ánh mắt mẫu thân quét qua ta rồi nhìn sang hắn, nụ cười càng thêm rạng rỡ, như vừa ý lắm.
Không biết có phải ta hoa mắt hay không, mà trong mắt Thẩm Hoài Dương thoáng hiện lên một tia thú vị, như cười mà không cười — chỉ vụt qua rồi biến mất.
Hắn khoác một thân bạch y, nơi tà áo thêu hoa văn mây nhạt, thân hình cao ráo, tuấn tú nghiêm trang.
Dù là võ tướng, lại toát ra vẻ thanh lãnh, đứng đắn.
Nhưng đầu óc ta lại bất chợt hiện lên cảnh trong mộng.
Áo mỏng nửa mở, thân hình rắn rỏi hiện rõ trong ánh sáng mờ… khiến ta lập tức thấy đầu ong ong, tai nóng bừng, hơi thở cũng nghẹn lại.
Ngọn lửa hổ thẹn từ vành tai cháy lan ra tận chân tóc.