Giấc Mộng Xuân

Chương 4



7.

“Tiểu thư định mang chuỗi Phật châu của ta đi đâu vậy?”

Ta cúi xuống, ánh mắt rơi vào vật trong tay. 

Đúng là chuỗi Phật châu của hắn.

Sắc mặt ta lập tức đỏ bừng.

May thay, hắn không biết gì về những chuyện trong mộng.

Nghĩ lại, giấc mộng ấy vốn chỉ tồn tại trong lòng ta, làm sao hắn hay biết?

Tự trấn an xong, ta cũng nhẹ nhõm đôi phần.

Ta xoay người lại, ngẩng đầu nở một nụ cười áy náy.

“Thật xin lỗi, đây là chuỗi Phật châu của công tử. 

Xin hoàn trả.”

Ta bước lên phía trước, định đưa lại chuỗi châu.

Hắn im lặng đón lấy, ánh mắt thâm sâu khó lường, dường như đang dò xét điều gì đó trong ta.

Ngay khi tay ta sắp chạm vào tay hắn, một tia đỏ nơi cổ tay hắn chợt đập vào mắt ta — một nốt ruồi son.

Tim ta khựng lại.

Trong mộng, ta từng vô số lần vuốt ve nơi ấy.

Khoảnh khắc ấy, mặt ta nóng như thiêu đốt.

Trời ơi... giấc mộng kia sao lại sống động đến mức này!

Ta vội vàng đặt chuỗi châu vào tay hắn, chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi nơi đây, tốt nhất là vĩnh viễn không gặp lại hắn nữa.

Nhưng đúng lúc ta toan xoay người, mẫu thân đã tiến đến gần.

“Dung Dung, về phủ thôi con.”

Lời vừa dứt, ánh mắt người liền rơi xuống thân ảnh nam tử trước mặt.

Mẫu thân hơi sững lại, hàng mày khẽ cau, ánh nhìn chăm chú đầy nghi hoặc.

Một thoáng sau, bỗng như sực nhớ điều gì, người vỗ mạnh vào đùi, bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay chàng trai kia:

“Hoài Dương à!”

…Hoài Dương?

Thẩm Hoài Dương?!

Vị hôn phu từ thuở bé — người ta chưa từng gặp mặt?

Ta còn tưởng mẫu thân nhận nhầm người, nào ngờ khoảnh khắc sau đó, ánh mắt hắn dịu xuống, giọng nói cũng mềm hẳn đi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Vân Di…?”

Thôi xong… thế là hết thật rồi.

8.

Mẫu thân nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Hoài Dương, không ngừng cảm thán:

“Hoài Dương à, mẫu thân con mất sớm, cha con một tay nuôi lớn, cuộc sống hẳn không dễ dàng gì…”

“Con và A Nhu giống nhau thật đấy, cứ như khuôn đúc ra vậy.”

“Giờ đã về rồi thì đừng đi nữa, ở lại đây thôi con nhé.”



Người như thể gặp được người thân xa cách lâu ngày, tay không rời hắn, câu chuyện nối tiếp câu chuyện, dường như đã quên hẳn sự hiện diện của ta.

Ta đứng một bên, bị gạt ra khỏi vòng trò chuyện thân mật.

Mãi một lúc sau, mẫu thân mới như sực nhớ đến ta, vội kéo ta lại gần, tay ôm lấy vai ta, giọng hân hoan:

“Nói cũng thật có duyên, Hoài Dương, đây là Dung Dung, con còn nhớ không? 

Hồi nhỏ hai đứa từng chơi với nhau đấy.”

“Dung Dung nhà ta dịu dàng, ngoan ngoãn, ôn nhu nhất mực.”

Người vừa nói vừa mỉm cười tươi rói.

Ánh mắt mẫu thân quét qua ta rồi nhìn sang hắn, nụ cười càng thêm rạng rỡ, như vừa ý lắm.

Không biết có phải ta hoa mắt hay không, mà trong mắt Thẩm Hoài Dương thoáng hiện lên một tia thú vị, như cười mà không cười — chỉ vụt qua rồi biến mất.

Hắn khoác một thân bạch y, nơi tà áo thêu hoa văn mây nhạt, thân hình cao ráo, tuấn tú nghiêm trang. 

Dù là võ tướng, lại toát ra vẻ thanh lãnh, đứng đắn.

Nhưng đầu óc ta lại bất chợt hiện lên cảnh trong mộng.

Áo mỏng nửa mở, thân hình rắn rỏi hiện rõ trong ánh sáng mờ… khiến ta lập tức thấy đầu ong ong, tai nóng bừng, hơi thở cũng nghẹn lại.

Ngọn lửa hổ thẹn từ vành tai cháy lan ra tận chân tóc.

Lúc ấy, hắn lễ độ chắp tay, nhìn mẫu thân nhẹ mỉm cười:

“Vân Di… Dung Dung… đích thực là dịu dàng, ngoan ngoãn.”

Mẫu thân vui vẻ đến mức cười không khép được miệng.

Còn ta… chẳng thể nào cười nổi.

Ngược lại, lòng ta rối như tơ vò.

Ánh mắt hắn rõ ràng đang nhìn ta.

Mà cái tên “Dung Dung” kia — được hắn gọi khẽ một lần thôi, mà cứ như lượn vòng bên tai, không tài nào gạt bỏ khỏi đầu được.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com