Giấc Mộng Xuân
13.
Đêm ấy, quả nhiên ta ngủ một giấc an ổn, không mộng mị.
Thế nhưng, khi trời còn chưa rạng sáng, ta đã chợt tỉnh dậy.
Trong lòng có một cảm giác trống rỗng kỳ lạ, tựa như đã đánh mất điều gì đó.
Một nỗi chua xót âm ỉ len lỏi nơi đáy tim, khiến ta cảm thấy mơ hồ hụt hẫng.
Mãi đến khi lấy lại tinh thần, ta mới chậm rãi nhận ra nguyên do.
Hóa ra —
Ta lại mong hắn xuất hiện trong giấc mộng.
Ta sao lại như vậy chứ...
14.
Khi ta đang ngồi ngẩn ngơ ngắm hoa cỏ trong viện, Tống Tương sai người đưa tới một tấm thiệp mời, hẹn ta cùng đi dạo các cửa tiệm ở thành nam.
Tống Tương là nhị tiểu thư của phủ Tể tướng.
Chỉ là ai trong kinh cũng biết, từ nhỏ nàng ta đã chẳng hợp với ta.
Ta làm gì, nàng ta đều phải bắt chước theo, nhưng kết quả lại luôn bị ta đè ép một bậc.
Nhớ lần ta tấu khúc cổ cầm trong yến hội, được bao người tán thưởng.
Sau đó nàng ta cũng bắt chước tấu cùng một khúc, nhưng lại chẳng gây được mấy tiếng vang.
Giờ tự dưng chủ động hẹn ta ra ngoài.
Ta thầm biết chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt.
Mẫu thân không muốn ta đi.
Nhưng trong lòng ta vốn đang phiền muộn, cũng coi như nhân tiện ra ngoài giải sầu.
Thế là ta nhận lời.
Ngoài cổng, xe ngựa của Tống Tương đã chờ sẵn.
Vừa ra khỏi phủ, ta liền thấy nàng ta xuống xe, tự mình tiến lên đón ta:
“Dung Dung, mau đến đây, cẩn thận bước chân.”
Ta âm thầm chấn động.
Đây... thật sự là Tống Tương trước nay coi ta như kẻ thù sao?
Ta thu vạt áo, còn chưa kịp định thần, nàng ta đã mở lời:
“Dung Dung, đã như vậy, ta cũng chẳng vòng vo nữa.”
“Ta tâm ý với Thẩm Hoài Dương, có thể nhờ ngươi làm mai mối được không?”
Câu nói vừa thốt ra, ta còn chưa kịp hoàn hồn, trong lòng đã âm thầm dâng lên một nỗi chua xót không tên.
Ta ngẩng đầu nhìn nàng ta, giọng khẽ:
“Nhưng ta không phải là hắn, không thể thay hắn quyết định được.”
Tống Tương vội kéo lấy tay áo ta, ánh mắt đầy van nài:
“Nhưng ngươi với hắn cũng chẳng có gì sâu đậm, chẳng phải sao?
Một võ tướng như hắn, chắc ngươi cũng chẳng để tâm.”
Ánh mắt nàng ta khóa chặt trên gương mặt ta, mà ta lại không thốt ra được lời nào.
Nhưng Thẩm Hoài Dương —
Chẳng phải là vị hôn phu mà ta đã đính ước từ nhỏ hay sao?
Huống hồ, còn có những giấc mộng đêm đêm ấy...
Ta hít sâu, cố gắng giữ vững giọng nói:
“Nhưng Thẩm Hoài Dương là vị hôn phu ta đã đính ước từ tấm bé.
Chuyện này, chẳng lẽ ngươi không biết?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tống Tương chớp mắt, giọng có phần bất đắc dĩ:
“Nhưng hai người còn chưa thành thân.
Hôm qua Thẩm Hoài Dương còn tới phủ ta, tặng ta bức họa mà ta yêu thích nhất!”
“Nếu không phải có ý, thì là gì?”
Một tảng đá nặng nề như đè lên n.g.ự.c ta, khiến ta nhất thời không thốt nổi thành lời.
Trong lúc tâm trí rối bời, xe ngựa đã chầm chậm dừng trước cửa một cửa tiệm ở thành nam.
Ta vội vã bước xuống, muốn rời khỏi chốn này ngay tức khắc.
Chỉ tiếc, bước chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ.
Một bàn tay lớn vững vàng đỡ lấy ta.
Ta quay đầu thì thấy Thẩm Hoài Dương.
Hắn khoác bạch y, dáng người cao ráo, phong tư tuấn nhã, hoàn toàn không mang vẻ thô kệch của đám võ tướng thông thường.
Tống Tương cũng vừa bước xuống xe, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên:
“Hoài Dương ca ca!”
Ánh mắt Thẩm Hoài Dương lại dừng lại trên người ta trước.
Hắn như vừa lúc ấy mới nhìn thấy Tống Tương, hơi gật đầu:
“Thì ra là Tống tiểu thư cũng tới.”
Tống Tương mỉm cười gật đầu đáp lời.
Còn ta, đứng một bên, mũi bỗng chua xót.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Nhưng nghĩ kỹ lại, Tống Tương cũng không sai.
Ta và hắn, kỳ thực chưa có gì ràng buộc thật sự.
Ta khẽ lùi về sau nửa bước, gượng cười hỏi:
“Hoài Dương ca ca cũng tới đây chọn đồ ư?”
Hắn cong môi cười, đáp:
“Đúng vậy.
Nếu đã gặp nhau, chi bằng nhờ Dung Dung giúp ta chọn lấy vài món?”
Bên cạnh, Tống Tương lập tức chen lời:
“Hoài Dương ca ca muốn chọn quà cho ý trung nhân sao?”
Lời vừa dứt, sắc đỏ liền lan khắp gò má Thẩm Hoài Dương.
Hắn mỉm cười, khẽ gật đầu:
“Quả thực là như vậy.”
Ánh mắt hắn lúc ấy .... Dừng lại nơi Tống Tương.
Ta gắng sức đè nén nỗi ngột ngạt đang trào dâng trong lồng ngực.
Không hiểu vì sao, trong lòng ta chỉ thấy rối bời.
Trong lúc thất thần, Thẩm Hoài Dương đã chọn một chiếc trâm cài hình hoa hải đường.
Mà đó — lại chính là kiểu trâm ta yêu thích nhất.
Ta không dám nghĩ nhiều.
Chỉ cần nghĩ tới việc cây trâm ấy sẽ được cài lên tóc người khác, lòng ta đã nghẹn lại.
Vội vã cáo từ mấy câu, ta rảo bước rời đi như một kẻ chạy trốn.
Mãi đến khi xe ngựa lắc lư trở về phủ, ta mới dần dần nhận ra ....
Vì sao ta lại muốn trốn.
Hắn là vị hôn phu của ta mà chứ không phải của nàng ấy.
Thế mà — lòng ta vẫn cứ âm ỉ đau.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com